Nhóm người đều cúi đầu ủ rũ đi đến Hình điện. Hình điện đầy dụng cụ tra tấn, trong một khu vực có mười chiếc ghế, mười người lặng lẽ nằm bò lên trên đó.
Ngay lập tức, một con rối xuất hiện vung roi quất mạnh xuống, phát ra tiếng rít sắc bén. Roi quất xuống người, quần áo rách nát, máu thịt bay khắp nơi, đau đớn khiến mười người kêu gào thảm thiết.
Ngô Bình khẽ cau mày, ra tay tàn nhẫn như vậy, đừng nói là trăm roi, mười roi cũng có thể giết người rồi.
Quả nhiên còn chưa đánh xong mười roi, hai người đã bị chém làm đôi, chết ngay tại chỗ.
Anh liếc nhìn những người xung quanh, thấy rằng tất cả mọi người đều có vẻ tê liệt, như thể họ đã quen với điều này từ lâu.
Sau hai lượt, Ngô Bình cũng nằm lên, khi roi tiên quất xuống, anh cũng bị đánh rách da, nhưng tất cả chỉ là thuật che mắt, cho nên một roi tất nhiên không thể làm anh bị thương.
Sau khi nhận mười roi, anh và những người khác rời Hình điện và trở về nơi ở của mình.
Ngô Bình một mình đi dạo quanh Huyền Chân Giáo, trước mặt anh là một cung điện tráng lệ trên núi, có một luồng khí kỳ lạ nhàn nhạt tỏa ra.
Vì vậy, anh đi theo con đường và đi về phía cung điện. Giữa đường lên núi, hai đệ tử nhảy ra hỏi: “Ngươi đến Trấn Tiên điện làm gì?”
Ngô Bình cười nói: “Ta có hẹn với một nữ đệ tử, chúng ta gặp nhau ở đây, ha ha, mong các huynh đệ chiếu cố cho”, nói xong anh lấy ra hai viên đan dược.
Hai người thấy đan dược không tệ, đều nở nụ cười: “Ngươi đúng là biết chọn địa điểm hẹn hò, đi lên đi”.
Cuối cùng anh cũng đi tới gần cung điện, nhìn thấy cửa cung có người canh giữ liền ẩn thân, lướt qua mấy người trước mặt. Phương pháp của anh rất huyền diệu, không ai trong số những người này phát hiện.
Trong đại điện có một cái hố cực sâu, xung quanh có mười tám cây cột đồng to lớn, mỗi cây cột đều được nối với nhau bằng một sợi xích thật dày và dài, rủ xuống hố sâu.
Cái hố này không đáy, nhìn xuống thì tối om.
Anh đang định quan sát kỹ thì đột nhiên có người bước vào. Người tới là hai vị cường giả Đạo Quân, bọn họ nhìn trong hố một chút, một người đàn ông mặc áo bào xanh nói: “Sư huynh, thứ này đã nửa tháng có gây sự, hôm nay có lẽ sẽ phát điên, chúng ta phải cẩn thận”.
Một người đàn ông mặc áo bào tím nói: “Sư đệ khéo lo. Cho dù là Đạo Quân cũng có thể bị đại trận Thập Bát Ma Thần này vây chết, quái vật bất tử này tuy không chết được nhưng hoàn toàn không thể chạy thoát”.
Người áo xanh: “Tuy nói thế nhưng chúng ta không được chủ quan. Bên trên có nói ba năm nữa thì thứ này sẽ ngủ say, đến lúc đó chúng ta mới yên tâm được”.
Người áo tím: “Ừ, nếu nó làm loạn thì chúng ta khởi động đại trận Hỏa luyện, đốt nó ba ngày ba đêm!”
Hai người này quan sát mấy phút rồi quay người đi.
Ngô Bình càng tò mò, anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật, phát hiện bên trong cái hố sâu có một kết giới cực mạnh, những xiềng xích bên ngoài này là để tăng cường uy lực cho kết giới.
Anh quan sát kỹ thì thấy trên mỗi cây cột đồng đều có khắc trận pháp mạnh mẽ, uy lực tương đương với chiêu của một cường giả Đạo Tôn. Mười tám cây cột đồng tương đương với việc có mười tám Đạo Tôn đang đồng thời trấn áp thứ phía dưới.
Ngô Bình cảm thấy da đầu tê dại, thứ gì mà phải dùng trận pháp lớn như thế?
Anh không mạo hiểm đi dưới mà bắt tay vào thẩm vấn tu sĩ bị trấn áp trong động thiên, anh hỏi: “Có biết trong điện này trấn áp thứ gì không?”