Chương 4226
Hầu Môn thập tử toàn thân run lên, hai chân mềm nhũn, liên tục quỳ xuống mặt đất, run rẩy nói: “Cậu là ai?”
Ngô Bình đi đến trước mặt họ và nói: “Các người từng bước tu luyện, có được huyết mạch của thái cổ chân nhân, đúng là hiếm có. Tôi định tiêu diệt các người, nhưng thái cổ chân nhân rất khó tìm, vì vậy tôi sẽ để các người đi. Tuy nhiên từ giờ trở đi, các người sẽ là người hầu của tôi, các người sẽ phải trung thành với tôi đến hết đời”.
Mười người này tỏ vẻ đau khổ, trong lòng thì đấu tranh kịch liệt, họ đều muốn trung thành với Hầu Môn, nhưng khí thế của Ngô Bình quá áp đảo, như thể tổ tiên của họ đang đứng trước mặt bọn họ.
“Từ bỏ đi”. Đột nhiên một thanh niên đi ra, kẻ này có huyết mạch còn tinh khiết hơn cả Hầu Công Điền, tương đương với thái cổ chân nhân đời thứ bảy.
Thanh niên quỳ gối trước mặt Ngô Bình: “Không ngờ trên đời còn có thái cổ chân nhân đời đầu. Hậu bối Hầu Vọng Dã kính chào tiền bối!”
Ngô Bình nhìn người này, hỏi: “Chính anh đã giết Hầu Công Điền?”
Người đó gật đầu: “Đúng vậy. Hầu Công Điền đã bị người khác khống chế, là mối họa của nhà họ Hầu, không thể giữ lại!”
Ngô Bình: “Ừ, anh là người quyết đoán, anh quỳ trước mặt tôi để lựa chọn đầu hàng sao?”
Hầu Vọng Dã: “Tôi tự biết thực lực bản thân không bằng tiền bối, chống cự cũng vô ích. Hơn nữa, Hầu Môn được phục vụ dưới trướng của tiền bối cũng là một vinh dự. Tôi nghĩ việc này đối với Hầu Môn lợi nhiều hơn hại”.
Ngô Bình: “Anh là người thông minh, tốt lắm. Giờ anh có thể đứng dậy nói chuyện”.
Hầu Vọng Dã đứng dậy, lúc này hắn lại cảm giác được trên người Ngô Bình có một luồng khí tức Đại Thánh, mặc dù rất mờ nhạt nhưng hắn vẫn có thể cảm nhận được, hắn rất kinh ngạc: “Người là Đại Thánh sao? ”
Ngô Bình: “Ừ, tôi mới bước vào cảnh giới này không lâu, ý định ban đầu của tôi chính là đoạt đi tất cả tài sản của Hầu Môn, nhưng hiện tại xem ra không cần thiết”.
Hầu Vọng Dã: “Tiền bối, dù người có quyết định gì, chúng tôi đều sẽ toàn lực ủng hộ”.
Ngô Bội xoa cằm, cười nói: “Vị tiểu hoàng đế khá tốt, giờ hai bên các người xung đột, tôi muốn thuyết phục hắn, Hầu Vọng Dã, anh đi theo tôi”.
Ngô Bình và Hầu Vọng Dã tới triều đình.
Nhìn thấy Hầu Vọng Dã, Thạch Xương Huy cười lạnh, nói: “Hầu Vọng Dã, còn không mau quỳ xuống?”
Nhưng Hầu Vọng Dã vẫn đứng yên tại chỗ, lạnh lùng nhìn cậu ta.
Ngô Bình đi tới, đặt tay lên vai Thạch Xương Huy và nói: “Người anh em, tôi không thể đánh bại Hầu Vọng Dã”.
Sắc mặt Thạch Xương Huy tái nhợt, run giọng hỏi: “Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Anh Lý, anh lừa tôi!”
Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Sao tôi lại lừa cậu? Nếu không có tôi, cậu cho rằng cậu có thể sống bao nhiêu năm? Nhà họ Hầu sớm muộn gì cũng giết cậu, cậu cũng không có sức chống cự, đúng không?”
Thạch Xương Huy cúi đầu: “Cũng đúng. Nhưng bây giờ, có phải tôi cũng phải chết không?”
Ngô Bình: “Không. Hầu Vọng Dã không thể đánh bại tôi, tôi không thể đánh bại anh ta. Chúng tôi đã hòa giải. Tuy nhiên, điều kiện để hòa giải là cậu phải duy trì địa vị của Hầu Môn trong hoàng triều Đại Chấn. Tất nhiên từ nay về sau, cậu cũng sẽ được khôi phục uy quyền của hoàng đế, Hầu Vọng Dã sẽ cung kính với cậu”.
Thạch Xương Huy: “Thật sao?”
Ngô Bình cười nói: “Dù sao cũng có tôi ở đây, nếu không sao hắn phải thương lượng điều kiện với cậu, cậu thấy đúng không?”