Thạch Xương Huy khẽ thở dài: “Chỉ còn cách này thôi”.

Ngô Bình: “Nếu cậu đồng ý thì chúng ta hãy tuyên bố với mọi người đi”.

Thạch Xương Huy gật đầu và giải thích với các đại thần rằng cậu ta đã hòa giải với Hầu Môn, địa vị của Hầu Môn sẽ không thay đổi, cậu ta cũng sẽ có một số quyền lực nhất định trong tương lai.

Bước ra khỏi triều đình, Ngô Bình nói với Hầu Vọng Dã: “Từ giờ trở đi, anh chính thức trở thành nô lệ của tôi”.

Hầu Vọng Dã quỳ trên mặt đất, cung kính nói: “Rõ thưa chủ nhân!”

Cùng là thái cổ chân nhân, có sự cộng hưởng giữa dòng máu, Ngô Bình có thể cảm thấy rằng Hầu Vọng Dã có thành ý, hắn thực sự đã phục tùng và trở thành nô lệ của anh.

Ngô Bình gật đầu: “Làm nô lệ của tôi đương nhiên sẽ có lợi. Đến Hầu phủ đi”.

Trở lại Hầu phủ, anh sử dụng pháp thuật của mình để mở khóa xiềng xích của Hầu Vọng Dã, giúp hắn cải thiện sức mạnh của mình và mở nhiều Tam Tạng hơn.

Chỉ sau vài giờ, Hầu Vọng Dã đã hoàn toàn thay da đổi thịt, thực lực cũng tăng lên rất nhiều.

Ngô Bình: “Anh hãy tiếp tục điều hành Hầu Môn trong hoàng triều Đại Chấn này. Ngoài ra, người của Hầu Môn có thể ra vào đế quốc Thiên Võ để kinh doanh tùy ý”.

Hầu Vọng Dã: “Rõ thưa chủ nhân”.

Ngô Bình: “Tôi giao cho anh một nhiệm vụ”.

Anh lấy bản đồ ra, bên trên có đế quốc Thiên Võ và hoàng triều Đại Chân, hai nước cách nhau hàng triệu dặm. Hoàng triều Đại Chấn nằm ở phía tây nam đế quốc Thiên Võ.

Anh nói; “Sau này anh phải phát triển lãnh thổ về phía đông bắc, đế quốc Thiên Võ sẽ phát triển lãnh thổ đến phía tây nam, cuối cùng khiến hai nước giáp nhau”.

Hầu Vọng Dã: “Một bên mở rộng diện tích năm trăm nghìn dặm cũng không phải quá khó. Nhưng giữa hai bên có không ít thế lực mạnh mẽ”.

Ngô Bình: “Anh chỉ cần tiến đánh, gặp phải kẻ thù nào không hạ gục được thì tôi sẽ ra tay giúp đỡ. Họa lớn sắp đến, địa bàn của chúng ta càng lớn thì càng có thể nắm bắt được cục diện”.

Hầu Vọng Dã: “Vâng, tiểu nhân tuân lệnh!”

Hôm đó Ngô Bình quay về đế quốc Thiên Võ, bắt tay vào mở rộng biên giới, đưa bờ cõi liền thành một mối.

Muốn mở rộng biên giới thì cần có binh hùng tướng mạnh, thế nên việc đầu tiên anh cần làm là luyện binh, điều này cần đến một cảnh giới của Đại Thánh, cảnh giới Thánh Binh.

Đại Thánh được gọi là “Đại” vì Đại Thánh là một bậc mãnh tướng, những danh tướng các thời thánh đều là Đại Thánh hoặc Thánh Vương.

Đại Thánh cũng là một thời kỳ “tận dụng sức mình sức ta”, mỗi cảnh giới đều không chỉ liên quan đến chính bản thân mà còn liên hệ mật thiết với cả Nhân tộc.

Tác dụng của Đại Thánh là cảm hóa người đời, giúp đỡ người đời, bảo vệ người đời. Năm cảnh giới của Đại Thánh cũng liên quan đến việc này, năm cảnh giới đó là cảnh giới Thánh Võ, Binh Chủ, Thánh Khí, Thiên Thánh, Vạn Thánh.

Trong đó cảnh giới Binh Chủ có thể rèn luyện binh lính trong Thánh đường, binh lính được rèn luyện ra gọi là thánh binh, sức chiến đấu vô cùng mạnh mẽ, vượt xa các binh lính tinh nhuệ thông thường. Vào thời đại các Thánh, Nhân tộc mạnh mẽ không gì cản nổi là nhờ có binh lính mà các Đại Thánh huấn luyện.

Ngô Bình đang ở cảnh giới Thánh Võ. Cảnh giới này cần dựa vào các đặc điểm của bản thân để tạo thành vũ lực mạnh mẽ, vũ lực mạnh lên mới có thể tiếp tục tu luyện những cái tiếp theo.

Cảnh giới Thánh Võ là một cảnh giới rất khó, Thái Nhất Hoàng Cực Kinh đã chia nó thành bảy cấp. Nhưng cho dù là bậc đại năng năm xưa sáng lập ra Thái Nhất Hoàng Cực Kinh cũng chỉ tu luyện đến cấp năm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play