Buổi triều kết thúc, Thạch Xương Huy mời Ngô Bình đến Ngự Thư Phòng, cậu ta cười nói: “Anh Lý, không ngờ thực lực của anh khủng bố như vậy, hai ba chiêu đã giải quyết xong hai cao thủ, ngay cả Hầu Công Điền cũng biến thành con rối của anh!”

Ngô Bình: “Lão đệ, cai trị quốc gia cũng không phải chuyện dễ, về sau anh phải cẩn thận chút”.

Thạch Xương Huy: “Cảm ơn anh Lý nhắc nhở, mấy năm nay tôi luôn học đạo trị quốc, mặc dù không dám xưng là một vị vua giỏi, nhưng vẫn có thể giữ vững gia nghiệp”.

Ngô Bình nói: “Đợi tôi lấy tài sản của Hầu Công Điền rồi sẽ diệt trừ chó săn của Hầu Môn giúp cậu”.

Đang nói chuyện, bỗng có người đến báo: “Bệ hạ! Hầu Công Điền vừa trở về đã bị Hầu thị giết chết, bây giờ gia chủ mới của Hầu Môn chính là Hầu Vọng Dã, một trong bốn thiên kiêu của Hầu Môn”.

Ngô Bình hơi bất ngờ, nói: “Hầu Vọng Dã này quả là sát phạt quyết đoán, vừa biết Hầu Công Điền bị khống chế đã lập tức giết chết ông ta, sau đó khống chế Hầu Môn. Được lắm, người này khá là thú vị”.

Anh hỏi: “Có tình báo về Hầu Vọng Dã không?”

Người này nói: “Năm nay Hầu Vọng Dã ba mươi năm tuổi, cường giả cấp Chân Tiên, thực lực sâu không lường được, nghe nói ngay cả Hầu Công Điền cũng không phải đối thủ của hắn ta”.

Ngô Bình: “Ồ, đánh thắng Hầu Công Điền, thực lực cũng không tệ đâu”.

Thạch Xương Huy nói: “Anh Lý, làm sao bây giờ? Hầu Môn này nắm giữ quyền lớn trong quân, nếu bọn họ làm phản, chỉ sợ Hoàng Thành không kiên trì được bao lâu!”

Ngô Bình nói: “Không sao, tôi đi xử người này, cậu dẫn đường đi”.

Người báo tin này chính là thủ lĩnh tình báo, hắn ta nghe vậy thì biến sắc, nói: “Lý gia, ta đi e rằng chính là tự tìm đường chết”.

Ngô Bình cười khẩy: “Có ta ở đây, ngươi muốn chết cũng khó, bớt nói nhảm, dẫn đường!”

Người này không dám nhiều lời, dẫn theo mười thuộc hạ, cùng nhau đi đến Hầu phủ.

Trước cửa phủ, mấy chục cao thủ canh giữ bên ngoài, bày trận sẵn sàng đón địch, khí tức của bọn họ đều rất mạnh, khiến thủ lĩnh tình báo kia run sợ.

Ngô Bình dứt khoát đi đến trước cổng chính, hỏi: “Hầu Vọng Dã có ở đây không?”

Một người đàn ông tiến lên một bước, lạnh lùng nói: “Hôm nay không tiếp khách, mời trở về!”

Ngô Bình: “Không gặp? Hiếm khi ta đến một chuyến, hắn ta muốn không gặp là có thể không gặp sao?”

Vừa nói, anh vừa nhấc chân phải lên cao, rồi đột ngột giáng mạnh xuống.

“Ầm!”

Một bóng chân mạnh đáng sợ ập tới, đánh sập cổng nhà Hầu phủ và cả mấy căn nhà phía sau.

“To gan!”

Ngay sau đó, các cao thủ tập hợp bên ngoài cổng phủ.

Ngô Bình ngay lập tức phân thân thành hàng chục người, xuất hiện ở các vị trí khác nhau và tung quyền cùng một lúc.

“Ầm ầm ầm!”

Những người này đã bị đánh gục bởi quyền của Ngô Bình, anh liền sải bước vào.

“Hầu Môn thập tử đều ở đâu, kẻ nào dám láo xược!”

Mười bóng người đáp xuống phía trước Đoạn Cang, khí tức của mười người này sâu rộng như biển, mỗi người đều có huyết mạch của thái cổ chân nhân, mặc dù không thuần khiết như Hầu Công Điền, nhưng cũng không hề yếu.

Ngô Bình nhìn họ, khí tức của thái cổ chân nhân đời đầu được tung ra ngay lập tức, tạo thành một sự trấn áp mạnh mẽ về huyết thống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play