Hầu Công Điền thản nhiên nói: “Bệ hạ, không ai có thể trói ta”.

“Để ta thử!”

Ngô Bình đi ra, Yêu tộc kia giơ tay chụp vào lồng ngực anh, tay phải của Ngô Bình đè vào cổ tay đối phương, cơ thể hơi nghiêng về phía trước, chợt nghe một tiếng ‘răng rắc’, cổ tay của hắn ta bị bẻ gãy.

“Phụt!”

Ngô Bình lại vung quyền đấm lên trên bụng hắn ta, lực phá hoại thẩm thấu vào trong cơ thể, Yêu tộc kia trợn to hai mắt, cơ thể ngã xuống đất.

Còn Thần tộc kia thì phun ra một ngọn lửa thần, bị một chưởng của Ngô Bình đánh tan, sau đó Ngũ Hành Thần Hoàn sau lưng anh rung động, tia sáng năm màu chiếu về phía trước, Thần tộc kia lập tức biến thành tro bụi, hoàn toàn biến mất!

Liên tục giết chết hai người, Ngô Bình giơ tay bóp cổ Hầu Công Điền. Hầu Công Điền này là thân thể thái cổ chân nhân, mặc dù huyết mạch không thuần, nhưng thực lực cũng rất mạnh. Thế nhưng, bây giờ ông ta lại bị Ngô Bình giữ chặt, không hề có chút sức phản kháng nào, chỉ cảm thấy một luồng sức mạnh khổng lồ đang đè ép, ông ta ‘bịch’ một tiếng quỳ rạp xuống đất.

Hầu Công Điền vừa sợ vừa giận, quát: “Cậu là người phương nào?”

“Bốp!”

Ngô Bình vung tay tát lên trên mặt ông ta: “Đồ khốn kiếp, sao có thể vô lễ với hoàng đế bệ hạ? Đúng là loạn thần tặc tử, đáng giết!”

Chịu một phát tát, Hầu Công Điền cũng thành thật hơn, ông ta vùng vẫy mấy lần nhưng không có hiệu quả gì, hít sâu một hơi nói: “Cậu bạn, việc gì cũng dễ nói, ta quyền khuynh hoàng triều, cậu muốn cái gì, ta có thể cho cậu cái đó”.

Ngô Bình cười nói: “Có phải Hầu thị ông có một chi ở đại lục Côn Luân?”

Hầu Công Điền khẽ sửng sốt, nói: “Đúng là có một chi, tộc trưởng tên là Hầu Tập”.

Ngô Bình: “Hầu Tập kia muốn tạo phản, ta đã giết ông ta. Nhưng ta nghĩ tới nghĩ lui, lo lắng ông tới gây thêm phiền phức cho ta, nên dứt khoát hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót, bởi vậy đến đây giết chết ông”.

Hầu Công Điền nghe xong, hối hận xanh ruột, thầm hận vì sao mình lại dây vào vị sát tinh này!

Ông ta lập tức nói: “Ngài chính là hoàng đế Thiên Võ? Tiểu nhân đã có nhiều đắc tội, Hầu Tập kia là trừng phạt đáng tội, chết hay lắm! Chuyện ông ta tạo phản không liên quan gì đến tiểu nhân, mong bệ hạ tha cho ta một mạng!”

Ngô Bình: “Tha cho ông một mạng? Sao có thể chứ, ta và hoàng đế của các ông đã bàn bạc rồi, ta diệt trừ ông, tất cả tài sản của Hầu Môn ông sẽ thuộc về ta”.

Nói xong, anh đặt bàn tay lên đỉnh đầu Hầu Công Điền, khí tức kinh khủng xuyên vào, thoáng chốc đã khống chế Hầu Công Điền. Mấy phút sau, anh buông tay ra, Hầu Công Điền quỳ xuống mặt đất, cung kính nói: “Chủ nhân!”

Ngô Bình ‘ừ’ một tiếng, nói: “Ông trở về bán hết sản nghiệp của gia tộc thành tiền, đổi thành thần tệ hoặc đạo tệ, sau đó giao toàn bộ cho ta”.

“Vâng”. Hầu Công Điền cung kính nói.

Hầu Công Điền biến thành con rối của Ngô Bình, trở về bán hết sản nghiệp thành tiền, còn Ngô Bình thì trở lại vị trí ban đầu.

Thạch Xương Huy nói với đám đại thần: “Trẫm biết, trong các ngươi có rất nhiều người là người của Hầu Công Điền. Nhưng mà không sao, trẫm sẽ bỏ qua chuyện cũ, chỉ cần từ nay về sau các ngươi trung thành cống hiến cho hoàng triều, chuyện trước kia đều có thể bỏ qua”.

Các đại thần đều quỳ xuống mặt đất: “Bệ hạ nhân từ!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play