Đứng trên tường thành, Thiên soái nhìn thi thể ở khắp tường thành, nét mặt như pho tượng, khẽ khàng cất lời: “Không ngờ người cuối cùng sống sót chỉ có cậu và tôi”.
Ngô Bình đáp: “Do tôi may mắn”.
Thiên soái đột nhiên ho khù khụ rồi phun ra máu.
Ngô Bình cả kinh: “Thiên soái bị thương ư?”
Thiên soái xua tay: “Không sao, nghỉ ngơi vài ngày là hồi phục thôi. Ngô tướng quân, cậu hãy dẫn các chiến binh đến đối diện tường thành nghỉ ngơi. Không bao lâu nữa, Đại Thiên Tôn sẽ xét công ban thưởng”.
Ngô Bình ôm quyền: “Vâng”.
Anh dẫn năm trăm người thương binh đi xuống tường thành, dựng trại ở một vùng đất bằng phẳng. Người bị thương quá nhiều, Ngô Bình vội vàng luyện chế đan dược, giúp họ chữa vết thương.
Ba triệu đại quân, chết hơn hai triệu, vẻ mặt ai cũng cứng đờ. Đội của Ngô Bình có nhiều người nhất nên những người còn lại đều lần lượt đến nương nhờ.
Dần dần, binh lính của Ngô Bình đã hồi phục đến khoảng một triệu.
Nghỉ ngơi ba ngày liên tục, trong ba ngày này, anh nhìn thấy càng lúc càng nhiều đại quân Tiên Đình đến đây và tiến hành đóng quân trong tường thành.
Hôm nay, Thiên soái đích thân đến trao thưởng. Trận chiến này, tả quân của Ngô Bình là nhóm đầu tiên phá thành, giết chết vô số quân địch, góp công lớn nhất.
Mỗi người đều nhận được phần thưởng rất lớn, nhưng họ không vui nổi. Phần lớn đồng đội đã hy sinh, họ không thể cùng chia sẻ niềm vui nữa.
Đêm ấy, Ngô Bình gọi Ngô Bình đến doanh trại.
“Trận chiến chỉ mới bắt đầu thôi”, Thiên soái bảo: “Thần tộc nhất định sẽ cử thêm nhiều đại quân đến đây tranh giành nơi này. Vùng đất này sẽ trở nên vô cùng nguy hiểm”.
Ngô Bình cau mày: “Ý Thiên soái là Thần tộc sẽ đánh trả?”
Thiên soái cười hỏi: “Ngô tướng quân có biết trước đây nơi này là đâu không?”
Ngô Bình nhìn lướt qua: “Tường thành to đến vậy, ngay từ đầu tôi đã cảm thấy nó không đơn giản”.
Thiên soái đáp: “Nơi này từng là Nam Thiên Môn của Thiên Đình”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Thiên Đình! Nam Thiên Môn!”
Thiên soái gật đầu: “Nhân tộc từng có một kẻ mạnh đột phá cảnh giới Thánh Hoàng, trở thành Thiên Thánh. Thiên Thánh lập ra Thiên Đình, thời đỉnh cao còn từng đánh Thần tộc đến mức khiến Thần tộc buộc phải hợp sức với tộc khác. Khuyên giới mà chúng ta đang ở, thật ra là nơi Thiên Đình toạ lạc ngày xưa”.
Ngô Bình hiểu ra ngay, bèn hỏi: “Đại Thiên Tôn muốn xây dựng lại Thiên Đình ư?”
Thiên soái đáp: “Đúng vậy. Xây dựng lại Thiên Đình, tập hợp sức mạnh của Nhân tộc, đối chọi với Thần tộc, giành lại huy hoàng cho Nhân tộc! Đây là mong muốn của Đại Thiên Tôn, cũng là nguyện vọng của những người đi theo như chúng tôi”.
Ngô Bình nói: “Vậy nên bước đầu tiên là ghép lại thành một đại lục Hồng Hoang hoàn chỉnh. Thần tộc hiển nhiên biết được mục đích của Đại Thiên Tôn nên mới dốc sức ra tay”.
Thiên soái nói: “Đến lúc ấy, Hồng Hoang sẽ thành lập một quốc gia thống nhất, tập hợp sức mạnh của mọi người lại với nhau. Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể đối đầu với Thần tộc, trở thành tộc hùng mạnh!”
Ngô Bình hỏi: “Nếu thật sự là vậy thì đó cũng là chuyện tốt. Nhưng tôi nghe nói đại tai hoạ sắp đến rồi, không biết Đại Thiên Tôn đã có cách ứng phó chưa?”
Thiên soái đáp: “Đại tai hoạ là chuyện không thể tránh khỏi, nhưng chúng ta làm như vậy sẽ có thể giảm thiểu đáng kể thương vong của những người dân vô tội trong đại tai hoạ”.