Hai con rối Ma Thần ngã xuống đất, tám con rối còn lại cùng Ngô Bình tiếp cận tường thành. Trên tường thành có cấm chế rất khủng khiếp, con rối Ma Thần vừa chạm vào đã bị vỡ thành từng mảnh ngay lập tức.

Ngô Bình giận dữ rống lên, đấm mạnh vào tường thành. Lực hỗn loạn đánh vào khiến tường thành lập tức bị thủng một lỗ lớn.

Đôi mắt sáng rực lên, Thiên soái không ngờ Ngô Bình còn có năng lực đánh xuyên qua tường thành, bèn dõng dạc nói: “Trung quân, hậu quân, dốc toàn lực hỗ trợ tả quân công thành!”

“Ầm!”

Trong không trung, cao thủ Thần Tiên hai bên bắt đầu chiến đấu. Thi thể của những kẻ mạnh ấy không ngừng rơi xuống. Lửa mịt mù, kiếm khí ngập trời, thần thông loé sáng, pháp thuật xuất hiện, tựa như là một thế giới khác vậy.

Ngô Bình đã đánh vỡ một phần tường thành bằng mười cú đấm liên tiếp, cấm chế đã xuất hiện lỗ hổng. Có điều cấm chế này cực kỳ lợi hại, bắt đầu tự động sửa chữa. Thế là Ngô Bình chen vào chỗ hở ấy rồi gầm lên: “Xông vào hết cho tôi!”

Ba quân đồng loạt xông vào, lao vào tường thành qua lỗ hở, đánh trực diện với đại quân Thần tộc.

Dưới sự tấn công của Ngô Bình, chỗ hở ngày một lớn dần, lượt tướng sĩ chen vào ngày một nhiều lên. Chẳng bao lâu sau, khu vực một phần năm tường thành đã bị đại quân Tiên Đình chiếm cứ. Hai bên bắt đầu đánh giáp lá cà. Máu tươi văng tung toé, không ngừng có người gục xuống. Đôi bên đánh đến long cả mắt, vung đao huơ kiếm, đại pháo oanh tạc, tàn khốc vô cùng!

Lỗ hổng càng ngày càng lớn, cuối cùng, toàn bộ đại quân Tiên Đình đều xông vào tường thành. Trận chiến vô cùng ác liệt, đôi bên đánh suốt ba ngày ba đêm, đầu người chất đống như núi, song Tiên Đình và Thần tộc vẫn không ngừng đưa quân tham chiến.

Là người có năng lực kinh thiên động địa, nhưng Ngô Bình cũng mệt đến mức gân cốt rã rời, chỉ muốn nằm xuống đất nghỉ ngơi, nhưng trước mặt anh vẫn còn vô số quân địch.

Lúc này có thể nhìn ra năng lực của tả quân do Ngô Bình huấn luyện. Kỹ năng chiến đấu của họ mạnh hơn, đội hình chiến đấu hoàn mỹ hơn, năm người một nhóm nhỏ, bốn nhóm nhỏ phối hợp với nhau, tỉ lệ thương vong thấp hơn hẳn đội khác.

“Ầm!”

Một tiếng động lớn vang lên, một luồng kiếm quang sáng rực từ thiên ngoại bay đến, đánh vỡ cấm chế tường thành chỉ trong một lần. Tất nhiên, điều này phải nhờ đến công lao của Ngô Bình. Nếu không nhờ anh đánh ra chỗ hở, kiếm quang này không thể nào đánh vỡ vụn cấm chế.

Một khi cấm chế được giải trừ, trận chiến ngày càng khốc liệt. Phía Tiên Đình cuối cùng cũng đánh được vào sau tường thành, phía sau có Thiên Đạo hoàn chỉnh, nơi ấy là một phần khác của đại lục Hồng Hồng, nhưng có một lượng lớn Thần tộc đóng quân ở đó.

Lúc này, Ngô Bình phát hiện có thêm kẻ mạnh xuất hiện. Sự chiến đấu của họ sẽ quyết định kết quả cuối cùng của trận chiến.

Nửa ngày nữa trôi qua, bầu trời đột nhiên yên ắng hẳn, phía dưới không còn Thần tộc xuất hiện, trận chiến đã kết thúc.

Ngô Bình ngồi dưới đất, nuốt “ực” vào một viên đan dược, nhai vài lần, đoạn cao giọng nói: “Kiểm kê số người, cứu chữa thương binh!”

Cuối cùng, trong trận chiến này, chỉ có năm trăm nghìn người trong số ba triệu quân của Ngô Bình sống sót, mà phần lớn những người này đều bị thương. Những đại quân khác còn tồi tệ hơn, tiền quân bị diệt sạch, hữu quân bị diệt sạch, trung quân bị diệt sạch, hậu quân chỉ còn mười nghìn người. Mà những người còn sống đều là đại quân Tiên Đình tham chiến ở giai đoạn sau.

Thiên soái cũng bị thương, số tướng sĩ dưới trướng còn sống cũng không nhiều, hiện giờ Ngô Bình có thể xem là người có chức quan cao nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play