Ngô Bình nói: “Như Thiên soái đã nói, Thần tộc nhất định sẽ đánh trả, hiện giờ vẫn phải nghĩ cách trấn giữ Nam Thiên Môn”.
Thiên soái bảo: “Năm xưa có hai Đại Thánh trấn thủ Nam Thiên Môn, muốn xây dựng lại Nam Thiên Môn thì buộc phải tìm được một vị Đại Thánh. Nếu trận pháp của Nam Thiên Môn mở ra lần nữa, thì dù Thần tộc có mạnh lên gấp mười lần cũng rất khó công phá”.
Ngô Bình giật mình hỏi: “Không biết đã tìm ra Đại Thánh hay chưa?”
Thiên soái lắc đầu: “Vốn dĩ tìm được một người, nhưng người đó còn cách Đại Thánh một bước nữa, mãi vẫn không thể đột phá. Trước khi người đó đột phá, chúng ta chỉ có thể dốc toàn lực bảo vệ Nam Thiên Môn”.
Ngô Bình cho biết: “Tôi nghe nói đại lục Côn Luân từng có một Đại Thánh xuất hiện, tại sao chúng ta không mời vị ấy đến?”
Thiên soái đáp: “Người đó như thần long thấy đầu không thấy đuôi, phía chúng ta đã dốc sức tìm kiếm nhưng không thu được tin tức nào cả”.
“Thiên soái, lần tấn công kế tiếp của Thần tộc sẽ diễn ra vào khoảng thời điểm nào?”
Thiên soái suy nghĩ giây lát: “Với hiệu suất huy động của Thần tộc, trong vòng mười ngày, chắc chắn họ sẽ phản công”.
Ngô Bình do dự một chút rồi nói: “Thiên soái, tôi có quen một người bạn là Đại Thánh. Tôi có thể nhờ bạn tôi đến giúp”.
Đôi mắt Thiên soái sáng lên: “Ồ, là ai thế?”
Ngô Bình đáp: “Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, Lý Huyền Bình”.
Thiên soái hơi cau mày: “Đế quốc Thiên Võ từng tiến đánh nước Long. Liệu người này có chịu giúp không?”
Ngô Bình cho biết: “Nếu tôi thuyết phục bạn tôi bằng lý lẽ rằng đại cục là quan trọng nhất, chắc chắn anh ấy sẽ ra tay giúp đỡ”.
Lặng im vài giây, Thiên soái đáp: “Cậu có thể nói với bạn cậu rằng, nếu bạn cậu chịu ra tay giúp sức, sau này Thiên Đình sẽ thừa nhận sự tồn tại của đế quốc Thiên Võ, hạ chỉ chính thức sắc phong người đó là Hoàng đế!”
Ngô Bình nói: “Thiên soái, chuyện này không thể chậm trễ, tôi sẽ đi tìm anh ấy ngay bây giờ”.
Thiên soái bảo: “Đi sớm về sớm, bản soái chờ tin tốt từ cậu”.
Sau khi Ngô Bình đi khỏi, Thiên soái nhìn về phía đối diện tường thành, lẩm bẩm: “Hy vọng sẽ đến kịp!”
Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã về đến hoàng cung. Thời gian gấp rút, anh dốc toàn lực tu luyện lực hỗn loạn. Trước đó anh đang tu luyện phần thứ hai – trật tự hỗn loạn, tìm ra trật tự trong hỗn loạn.
Nhưng bước này rất khó, anh vẫn chưa đột phá được. Thời gian vừa qua, ngày nào anh cũng luyện binh đánh trận, rất có cảm xúc, lờ mờ cảm giác được bước đột phá sắp xảy ra.
Anh suy ngẫm ba ngày, phỏng theo sự biến hoá âm dương, luồng lực phá hoại vô tận trong cơ thể lại sinh ra lực trật tự, đột phá dễ dàng!
Sau đó anh thử tiến thẳng đến cảnh giới Đoạt Thiên. Vì đã nắm vững trật tự hỗn loạn, anh có thể làm xáo trộn Thiên Đạo, sau đó tái thiết trật tự. Nói thẳng ra, anh đã có khả năng tái thiết trật tự Thiên Đạo rồi!
Anh đến thiên ngoại, đứng giữa vũ trụ, một lần nữa xông thẳng lên cảnh giới Đoạt Thiên. Ngô Bình thu Thanh Minh vào trong thần hải, khí tức trên người toả ra. Trật tự Thiên Đạo lập tức khoá chặt lấy Ngô Bình, kiếp lực khủng khiếp cuồn cuộn ập tới, muốn xoá bỏ anh
Nhưng trật tự vừa chạm vào Ngô Bình đã bị lực hỗn loạn đánh tan và trở về hỗn loạn. Sau đó, trong hỗn loạn lại sinh ra trật tự mới. Trật tự mới cực kỳ giống trật tự Thiên Đạo ban đầu, chỉ có sự khác biệt rất nhỏ. Chính sự khác biệt nhỏ này khiến trật tự Thiên Đạo mới vô cùng gần gũi với Ngô Bình.