Anh thản nhiên nói: “Từ ngày mai, mọi người phải luyện binh theo cách của tôi, đây là sổ tay luyện binh, mọi người cầm về học tập cho tốt, học không đến nơi thì xử phạt theo quân pháp!”
Mọi người nhìn nhau, còn phải học nữa sao? Nhưng quân lệnh như núi, bọn họ không dám nói thêm lời nào, chia nhau ra nhận sổ luyện binh rồi rời đi.
Sau khi đám người này đi, Ngô Bình gọi tướng lĩnh của binh đoàn trước đó tới, anh nói: “Đám người này vật vờ vật vưỡng, không đánh trận nổi đâu, nên chúng ta phải kích thích bọn họ mới được”.
Phó tướng hỏi: “Tướng quân, kích thích thế nào ạ?”
Ngô Bình: “Đánh vài trận thắng, mỗi người nhận được tiền thưởng và trang bị, tất nhiên bọn họ sẽ thấy đỏ mặt tía tai thôi”.
Nghe vậy, phó tướng mỉm cười: “Đúng vậy, chỉ cần đánh một trận, đảm bảo bọn họ sẽ khôi phục lại ý chí chiến đấu ngay ấy mà!”
Ngô Bình bước tới trước sa bàn, sa bàn quân dụng là một loại pháp khí, bên trên toàn là hình ảnh thật, đồng thời có thể phóng to thu nhỏ. Thần niệm vừa tiếp xúc thì trong đầu đã hiện lên bản đồ địa hình của toàn bộ đại lục Côn Luân.
Nhìn sa bàn một lúc, Ngô Bình phát hiện châu Tứ Thuỷ có bốn con sông lớn cùng đổ ra biển lớn phía Đông. Ở giữa bốn con sông này đều có một thành thị, quy mô rất lớn. Phía Đông Nam của châu Tứ Thuỷ, qua sông Nộ Thuỷ là dãy núi dài nghìn dặm, tên là Long Khâu.
Đối diện với Long Khâu chính là thành Đại Dã mà đại quân Thần Tộc đang chiếm đóng. Lực phòng ngự của thành Đại Dã cực kỳ khủng khiếp, năm trăm dặm ngoài thành có trận pháp phòng ngự vô cùng mạnh mẽ, trong thành có đại trận bảo vệ thành. Trong thành Đại Dã còn có đại quân sáu trăm nghìn Thần tộc trấn giữ. Trên tường thành, cứ cách một trăm bước sẽ có một tháp bắn tên, cứ cách năm mươi bước sẽ có một xe cung cấp mũi tên, ngoài ra còn có ba nghìn thần pháo. Đáng sợ nhất là trong thành Đại Dã có đến năm mươi vị thần thuật sư”.
Thần tộc nổi danh nhờ tiến hoá mạnh mẽ, nhưng điều này không có nghĩa là Thần tộc không có pháp thuật thần thông của riêng mình. Ngược lại, Thần tộc đã sáng tạo và phát triển ra một chuỗi thần thuật, uy lực tổng thể mạnh hơn cả tiên thuật.
Trong đó Thần tộc có thể thi triển hơn năm loại thần thuật cấp ba mươi được gọi là thần thuật sư. Tính đến bây giờ, thần thuật cao nhất của Thần tộc đã phát triển đến cấp một trăm chín mươi tư. Trong số đó, thần thuật cấp ba mươi đã khá có uy lực rồi.
Thần thuật sư không chỉ sở hữu sức chiến đấu cá nhân khủng khiếp mà còn am hiểu về quần chiến, đặc biệt là trong chiến tranh, thần thuật của bọn họ có sức sát thương cực mạnh trong phạm vi rộng.
Ví như ‘thuật Hoả Long’ trong thần thuật có thể có thể phóng thích ra trên mười con rồng lửa dài nghìn mét để tấn công quân địch, tạo ra thiệt hại nặng nề cho quân địch.
“Xem ra, thành Đại Dã này rất khó đánh”, anh lẩm bẩm.
Một tiểu tướng bưng trà rót nước trong quân doanh nói: “Thưa tướng quân, đại quân Tiên Giới đã tấn công thành Đại Dã không dưới mười lần, tổng đã thiệt hại đến hàng triệu tiên binh, nhưng vẫn không thể chiếm được nó. Nhưng trong thành Đại Dã cũng thương vong rất nhiều, xác chất thành núi”.
Ngô Bình nhìn tiểu tướng đó rồi hỏi: “Lúc tấn công quân số là bao nhiêu?”
Tiểu tướng: “Ít thì cũng phải năm trăm nghìn quân, lần nhiều nhất đã điều động đến một triệu năm mươi nghìn tiên binh tiên tướng”.
Ngô Bình: “Đã biết khó đánh như vậy thì tại sao không phái cao thủ tuyệt đỉnh ra giết thẳng vào trong?”
Tiểu tướng gãi đầu: “Hình như đã có một vị Đạo Tổ ra tay rồi, nhưng Đạo Tổ vừa vào đó đã bị sát trận tuyệt thế giam giữ, khó khăn lắm mới thoát được nhưng cũng đã mất nửa cái mạng, tu vi giảm mạnh”.
Ngô Bình: “Đến Đạo Tổ mà cũng suýt chút không về được, phòng ngự thật kinh người”.
Anh đi vòng quanh sa bàn vài vòng rồi nói: “Thành Đại Dã là một khúc xương khó nhằn, đánh chiếm được nó sẽ là đại công”.