Tiểu tướng cười nói: “Tướng quân, Thiên soái đã từng nói, ai hạ được thành Đại Dã sẽ phong người ấy thành Đại tướng quân”.
Đại tướng quân thường sẽ thống lĩnh từ mười lộ quân trở lên, thuộc hàng nhất phẩm, là quan lớn thực thụ. Cả Tiên Giới cũng chỉ có mười hai vị Đại tướng quân, đều là cường giả đã lập công lao phi thường.
Ngô Bình khá bất ngờ: “Tiên Giới xem trọng thành Đại Dã này đến vậy sao?”
Tiểu tướng đáp: “Nghe nói là thành Đại Dã sẽ ảnh hưởng đến toàn cuộc, liên quan đến thiên cơ vận khí gì đấy, tôi cũng không hiểu lắm”.
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Nhất định phải chiếm được thành Đại Dã!”
Sau đó anh tiếp tục luyện chế Thần Vương Đan. Luyện được hai mươi nghìn viên Thần Vương Đan, anh cho một phần tinh binh uống. Sau đó, anh lại chia số áo giáp được thưởng từ hai lần trước cho một vài người có sức chiến đấu mạnh mẽ nhất, bảo bọn họ tăng cường huấn luyện, luyện tập chiến trận và kỹ năng chiến đấu mà anh đã dạy.
Mặt khác, anh lấy mười con rối Ma Thần ra, sửa chữa chỗ hỏng của chúng nó. Thật ra mười con rối Ma Thần này không hư hại gì nghiêm trọng, chẳng qua là bị lực hỗn loạn làm xáo trộn trận pháp, sửa chút là dùng được ngay.
Anh dùng bản lĩnh Đại Thánh, dễ dàng tế luyện được con rối Ma Thần. Điều thú vị là sau khi anh tế luyện con rối xong thì trong thức hải của anh lại xuất hiện mười con rối nhỏ. Anh khẽ động tâm niệm, con rối sẽ hành động theo suy nghĩ của anh. Thậm chí, anh phát hiện đám con rối này có ý thức, chỉ là chúng khá đơn thuần, có thể nhanh chóng giao tiếp được với anh.
Thanh Minh: “Khuyết điểm của đám con rối này quá nhiều, uy lực cũng bình thường”.
Ngô Bình nói: “Thanh Minh, ngươi có thể khiến bọn chúng mạnh hơn không?”
Thanh Minh: “Tôi có thể biến chúng nó thành hoá thân của tôi, rót năng lượng của tôi vào chúng, thăng cấp trận pháp, như vậy sẽ dễ dàng nâng cao thực lực của chúng”.
Ngô Bình cười nói: “Được đấy. Từ bây giờ, số con rối này là của ngươi”.
Thế là Thanh Minh rót năng lượng vào con rối, cải tạo nâng cấp phần cốt lõi của những con rối này.
Sau mười ngày, Ngô Bình gọi hết tất cả tướng lĩnh tới trước mặt, hỏi: “Các anh đã học sổ tay luyện binh tôi đưa chưa?”
Các tướng lĩnh đều đã xem qua, nhưng đa số đều chỉ xem vậy thôi, không ai nghiêm túc học tập, nhưng lúc Ngô Bình hỏi, bọn họ đều tỏ ra là đã học rồi.
Ngô Bình gật đầu, anh tuỳ ý chỉ một thống lĩnh: “Hoàng thống lĩnh, anh đã học được mấy chiêu thức trong những kỹ thuật chiến đấu trong sổ tay rồi?”
Hoàng thống lĩnh dẫn dắt một trăm năm mươi nghìn binh, là một trong chín thống lĩnh, anh ta nói: “Thưa tướng quân, mạt tướng học được hai chiêu thức”.
Ngô Bình: “Ba mươi sáu kỹ thuật chiến đấu mà anh chỉ học được hai chiêu? Thế chiến trận thì sao, bây giờ anh biết được mấy cái?”
Hoàng thống lĩnh không ngờ Ngô Bình lại hỏi kỹ đến vậy, trán anh ta toát mồ hôi hột, đáp: “Mạt tướng có xem qua vài chiến trận nhưng vẫn chưa nghiên cứu tỉ mỉ”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm anh ta: “Mười ngày đấy, anh ngủ cả mười ngày nay à?”
Hoàng thống lĩnh cúi gằm đầu: “Mạt tướng biết sai rồi!”
Ngô Bình gật đầu: “Biết sai là tốt. Người đâu, kéo xuống, phạt một trăm gậy, sau đó cách chức thống lĩnh của anh ta”.
Hoàng thống lĩnh hoảng hốt, vội nói: “Tướng quân! Bây giờ mạt tướng sẽ lập tức trở về nghiêm túc học tập, chắc chắn sẽ học hết sổ tay luyện binh!”