Sau đó, Ngô Bình dẫn quân rời khỏi thành Thủy Tỉnh, đóng quân ở ngoại ô chờ tin.
Lúc này có một tia sáng màu tím đang len lỏi dưới lòng đất rồi đột nhiên nổi lên khỏi mặt đất, ngưng tụ thành một vị Thần Vương trông giống hệt người đã bị Ngô Bình hóa đá.
Vị Thần Vương này thoắt cái xuất hiện trước mặt Âu Dương Chí Cương, nắm lấy hai vai hắn ta rồi xé thành hai nửa.
Quân lính dưới trướng hắn ta thấy Thần Vương đến đều hốt hoảng bỏ chạy tán loạn.
Ngô Bình đợi nửa tiếng sau rồi bảo: “Anh, chúng ta về xem thử đi”.
Khi bọn họ trở lại, đám người Âu Dương Chí Cương đã biến mất dạng, trên mặt đất chỉ còn hai nửa thi thể bị xé toạc. Du Trường Tín nhận ra là Âu Dương Chí Cương, khiếp sợ thốt lên: “Ai giết hắn vậy?”
Ngô Bình giả bộ phân tích: “Thủ đoạn ác liệt như vậy chắc hẳn là do Thần Vương. Chúng ta chiếm đóng tòa thành này, có Thần Vương ám sát tướng lĩnh là Âu Dương Chí Cương cũng không có gì lạ”.
Du Trường Tín nhổ một bãi nước bọt khinh bỉ: “Đáng đời!”
Ngô Bình cười nói: “Chúng ta mau báo quân công đi”.
Hai binh đoàn lập tức kiểm kê chiến công, dọn sạch chiến trường rồi liệt kê công lao vào sổ ghi chép. Lần này Ngô Bình và Du Trường Tín vẫn chia nhau mỗi người một nửa quân công.
Chẳng bao lâu sau đã có người đến tận nơi kiểm chứng quân công.
Nhưng đồng thời cũng có tiên quan đến điều tra cái chết của Âu Dương Chí Cương. Dù sao hắn ta cũng là con rể của thượng thư Binh bộ, thân phận không tầm thường. Nhưng bọn họ cũng không điều tra ra được gì. Thuộc hạ dưới trướng Âu Dương Chí Cương đều nói rõ là Thần Vương đánh úp bất ngờ, xé xác hắn ta khiến tất cả đều hoảng sợ bỏ chạy.
Binh lính không có gan nói dối chuyện này. Bởi vậy, quân công vẫn thuộc về Ngô Bình và Du Trường Tín.
Một lát sau, Thiên soái phái người đưa pháp chỉ ban thưởng cho bọn họ đến. Ngô Bình được bổ nhiệm thay thế chức vụ của Âu Dương Chí Cương, đảm nhiệm chức trách chủ tướng của lộ quân 6. Cấp trên còn ra lệnh trong vòng hai ngày bọn họ phải quay về doanh trại của đại quân để nhận lệnh.
Thông thường một quân đoàn lộ quân có khoảng từ năm trăm nghìn đến một triệu lính. Tất nhiên cũng có quân đoàn nhiều người hơn, có thể lên tới con số hai trăm nghìn người. Chủ tướng của quân đoàn lớn như vậy được gọi là Đốc tướng quân, thuộc hàng nhị phẩm.
Phần thưởng nhanh chóng được đưa tới, nhiều gấp mười lần lần trước! Ngô Bình vẫn tiếp tục chia thưởng theo công trạng, khiến quân lính đều vui mừng, đồng ý đi theo anh đến đại quân lộ quân 6.
Tối đó, Du Trường Tín mở tiệc chia tay cho Ngô Bình. Bởi vì sáng hôm sau, anh sẽ phải dẫn theo binh lính của mình đến lộ quân 6 nhậm chức Đốc tướng quân.
Ngày tiếp theo, Ngô Bình dẫn quân tới nơi đóng quân ở Tứ Thủy Châu.
Đây là vùng đất thường xuyên xảy ra giao tranh. Nó từng bị Thần triều cướp đoạt một thời gian dài, nhưng mấy ngày trước vừa mới bị đánh hạ. Bây giờ đại quân Thần tộc đang dồn hết sức để giành lại châu Tứ Thủy, cho nên tình hình chiến sự ở đây vô cùng căng thẳng.
Trước đây Âu Dương Chí Cương cũng từng cướp công của người khác. Đốc tướng quân tiền nhiệm vừa mới giành lại được vùng đất này đã bị hắn ta cướp mất công lao, chiếm hết lợi ích.
Bây giờ hắn ta chết đi, Ngô Bình lại trở thành Đốc tướng quân ở đây.
Một đoàn người đi vào nơi đóng quân, chỉ thấy binh sĩ bị thương nằm la liệt, không hề có kỷ luật quân đội.
Ngô Bình vừa đến, việc đầu tiên anh làm chính là tuyên bố pháp chỉ của Thiên soái. Anh trầm giọng nói: “Từ giờ trở đi, tôi chính là Đốc tướng quân ở đây. Toàn bộ tướng lĩnh và binh sĩ lập tức tập hợp ở lều lớn!”
Chẳng mấy chốc, chín vị thống lĩnh và tướng tĩnh đã đến lều chính. Ngô Bình quan sát bọn họ, phát hiện sĩ khí của bọn họ rất thấp, không có tinh thần, giống như vừa đánh thua trận vậy.