Sự xuất hiện bất ngờ của anh khiến hắn ta giật mình hoảng loạn. Hắn ta nhìn chằm chằm anh đang bay lơ lửng, nghiêm nghị hỏi: “Anh là ai?”

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Người tìm anh. Nói đi, ai sai anh giết Lý Trí?”

Quái vật đầu to cười lạnh: “Anh tìm tôi không sợ bị tôi lấy mạng sao?”

Anh tiến lên một bước, đứng đối diện hắn ta: “Giết tôi hả? Thử xem”.

Phi kiếm trong tay quái vật đầu to chợt lao tới ngực anh. Thế nhưng khi mũi kiếm còn cách anh chừng một mét thì khựng lại, không thể nhúc nhích. Quái vật đầu to dốc sức điều khiển, phi kiếm rung chuyển ác liệt nhưng vẫn không thể tiến lên.

Hắn ta khiếp đảm bỏ phi kiếm lại quay đầu bỏ chạy. Nào ngờ lại bị Ngô Bình tóm cổ, đập đầu xuống đất.

Dường như cả người hắn ta đều bị cắm sâu trong bùn đất. Hắn ta đau đớn mặt mũi trắng bệch: “Tha mạng!”

Ngô Bình: “Trả lời”.

Quái vật đầu to nói: “Tôi chỉ làm việc cho Thần Vương thôi, không liên quan gì đến tôi hết!”

Ngô Bình hỏi: “Anh là ai? Ở môn phái nào?”

Người kia đáp: “Tôi là Phùng Quỷ, trưởng lão của Âm Sơn Tông”.

“Thần Vương kia ở đâu?”, Ngô Bình tiếp tục tra hỏi.

Phùng Quỷ thành thật khai báo: “Thần Vương đang ở đảo Huyền Băng trong Bắc Hải”.

Ngô Bình ra lệnh: “Dẫn đường!”

Cứ như vậy, hắn ta dẫn anh bay dọc về phía Bắc của đại lục Côn Luân, đi vào vùng biển Bắc Hải!

Cả Bắc Hải đều chìm trong băng tuyết. Trên đó có một hòn đảo rất lớn, diện tích bằng khoảng nửa Linh Xuyên, tên là đảo Huyền Băng.

Hai người vừa mới lên đảo đã cảm nhận được một luồng khí tức khủng khiếp tỏa ra. Một tòa núi băng sụp đổ, bên dưới lớp băng tuyết là chân thân của Thần Vương. Ông ta cao chừng chục nghìn mét, trông không khác gì con người, chỉ là mỗi bên mặt có ba lỗ tai. Con mắt cũng khác với mắt người. Đỉnh đầu không có tóc mà mọc vảy.

Thần Vương nhìn gã quái vật đầu to Phùng Quỷ: “Sao ngươi dám dẫn người ngoài lên đảo, chết đi!”

Dứt lời, cả người Phùng Quỷ bị đóng băng rồi nổ ầm một cái, biến thành cơn mưa tuyết đỏ.

Ngô Bình nhìn Thần Vương nói: “Ông sai người đối phó đế quốc Thiên Võ nhằm mục đích gì?”

Thần Vương cười phá lên: “Ngươi chỉ là một con người bé nhỏ mà dám đến tìm ta sao? Ai cho ngươi cái gan đó?”

Ngô Bình thản nhiên đáp: “Thần Vương là cái thá gì? Cho dù là Thần Đế ở trước mặt tôi cũng chỉ là rác rưởi!”

Cơ thể của anh bỗng nhiên biến lớn, trở thành một người khổng lồ cao hàng chục nghìn mét. Anh giơ tay đập Thần Vương ngã xuống lớp băng phía dưới. Sức mạnh Xích Minh khủng khiếp đánh vào người Thần Vương, đánh vỡ cả xương cốt và thần hồn của ông ta!

“Á!”, Thần Vương kêu gào thảm thiết. Nhưng đã quá muộn. Chỉ thoáng chốc Thanh Minh đã cướp hết toàn bộ sức mạnh của ông ta, chỉ giữ lại một tia chân linh ở bàn tay.

Tia chân linh kia biến thành Thần Vương phiên bản mini. Ông ta run rẩy nói: “Đừng giết tôi!”

Ngô Bình nói: “Vậy thì ngoan ngoãn trả lời tôi. Ai bảo ông ra tay với đế quốc Thần Võ?”

Thần Vương đáp: “Thần tử!”

Ngô Bình từng nghe Phi Hồng của Thần giới nói về Thần tử. Bọn họ có đia vị rất cao trong Thần tộc. Anh bèn hỏi: “Thần tử nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play