Ngô Bình đáp: “Phải, tôi là Thần Tiên của thành Thiên Nguyên”.
Người kia nói: “Vậy thì rất tiện cho anh. Trận vận chuyển này cách thành Thiên Nguyên gần lắm, chỉ có mấy chục nghìn dặm”.
Ngô Bắc dò hỏi: “Nghe nói lần này đến đây là để tìm kiếm truyền thừa của Vĩnh Hằng Đạo Tôn phải không?”
Gã Thần tộc cười đáp: “Anh cũng biết sao? Không sai, truyền thừa của Vĩnh Hằng Đạo Tôn ở đây, nghe nói một vài bảo vật của Đạo Tôn còn bị cất giấu ở đây. Các Tiên Vương quyết định thu nạp thế giới này về dưới trướng Thần tộc quản lý để dễ dàng thăm dò hơn”.
Ngô Bình cũng gật gù: “Trong thần thổ thông thiên có không ít điều kỳ bí, đúng là có thể thăm dò kỹ càng một phen”.
Gã Thần tộc kia lại hỏi: “Trận truyền tống ở đây chưa được dùng bao giờ, anh có muốn thử không?”
Ngô Bình hỏi: “Thu phí thế nào?”
Người kia đáp: “Một lần mất mười triệu thần tệ”.
Ngô Bình nhíu mày: “Cái giá này không rẻ”.
Người kia lại nói: “Anh là Thần Tiên mà, chắc không thiếu chút tiền này đâu chứ?”
Ngô Bình cũng muốn thử một lần nên quyết định bỏ tiền. Anh đi vào trận truyền tống giữa thần điện, một tia sáng lóe lên đưa anh đến thẳng Đấu Hư thần vực.
Trong lần trở lại này, anh đến Diệu Đan Lâu kiểm tra tình hình trước. Đây là tiệm thuốc do anh tự mở, nhờ Tống Tử Sơn kinh doanh hộ. Lần trước về anh đã luyện chế một lượng lớn đan dược, vậy mà bây giờ anh phát hiện phần lớn đã được bán hết. Tống Tử Sơn còn đang buồn bực.
Thấy anh về, ông ta mới có thể thở phào: “Cậu mà không về là chúng ta hết hàng để bán luôn đấy”.
Ngô Bình cười bảo: “Cháu về đúng lúc ha”.
Anh xem qua sổ sách một lượt, thấy lợi nhuận thu về rất khá, bèn luyện chế thêm.
Lần này đã có Thanh Minh trợ giúp, tốc độ luyện đan của anh nhanh hơn nhiều. Loại như Chính Hướng Thần Đan thì một lần có thể luyện được mấy trăm lò. Chỉ có điều khi luyện chế số lượng lớn thì khó luyện ra được đan dược đạt cấp đế phẩm, truyền kỳ mà chủ yếu chỉ là nhất phẩm.
Ngô Bình luyện chế đan dược suốt mấy ngày ròng rã, nguồn cung ứng của Diệu Đan Lâu không còn khan hiếm như trước nữa. Anh lại tranh thủ luyện chế thêm mấy loại đan dược quý giá hơn, tất cả đều khá khó tìm tại thần vực.
Bỗng một ngày trong lúc luyện đan, anh đột nhiên phát hiện có người liên lạc với Lý Trí ở trong Động Thiên.
Anh lập tức thả Lý Trí ra, bảo hắn ta trả lời cẩn thận. Đối phương hỏi hắn ta đang ở đâu, hắn ta bảo đang ở đế quốc Thiên Võ.
Đối phương yêu cầu hắn ta chuẩn bị người sẵn sàng để sai người tới đón.
Nghe vậy, ngô Bình lập tức quay về nơi ở cũ của Lý Trí ở đại lục Côn Luân.
Anh vừa dẫn Lý Trí về chưa được bao lâu thì đã có một tia sát khí bao trùm. Một thanh phi kiếm lao thẳng về phía đầu của Lý Trí.
Máu tươi bắn tung tóe. Lý Trí bị chém bay đầu, bỏ mạng tại chỗ. Ngô Bình tức tốc đuổi theo thanh phi kiếm kia.
Anh đuổi được một đoạn, thấy phi kiếm bay về phía thảo nguyên ở phía Bắc, cuối cùng dừng lại trên một gò đất.
Trên đó có một người đầu to gấp ba lần người thường, cơ thể lại gầy yếu. Hai mắt người đó rất to, con ngươi màu đỏ, khoác áo choàng màu đỏ.
Quái vật đầu to này thu kiếm định rời đi. Ngô Bình cất giọng hỏi: “Tại sao giết Lý Trí?”