Cơ Tiên Bằng cười bảo: “Đúng vậy, nhưng tiếc là anh không muốn bỏ ra số tiền này. Nếu cậu trở thành Thần Tiên, anh sẽ chuyển điện Hỗn Thiên này sang danh nghĩa của cậu”.

Ngô Bình giật mình hỏi: “Thần tiên còn có đặc quyền như vậy sao?”

Cơ Tiên Bằng nói: “Đám Thần tộc kia nói vậy thì chắc là không sai đâu”.

Ngô Bình mỉm cười: “Vậy thì em phải đến Thần Tiên Quán thử một phen mới được!”

Cơ Tiên Bằng nói: “Để anh đi với cậu một chuyến”.

Sau đó, hai người đi đến Thần Tiên Quán trong thần thổ thông thiên. Nơi đây được xây dựng trên một ngọn núi cao không người. Dù sao thì số lượng Thần Tiên cũng quá ít ỏi, không có mấy ai đến đây kiểm tra.

Người gác ngoài cổng là một gã Bán Thần, đầu vuông tóc tím. Gã ta nói: “Phí kiểm tra năm triệu thần tệ”.

Cơ Tiên Bằng đang định hỏi thần tệ ở đâu ra thì Ngô Bình đã nhanh tay lấy ra.

Gã Bán Thần kia nhận tiền xong lập tức tươi cười. Thực ra phí kiểm tra chỉ có hai triệu, ba triệu kia để gã ta bỏ túi riêng. Gã ta lên tiếng: “Vào đi”.

Ngô Bình đi vào phòng kiểm tra, Cơ Tiên Bằng chỉ có thể chờ ở ngoài.

Bên trong phòng có một sàn đấu hình bát giác. Ngô Bình vừa bước lên đã bị một cái ống hình trụ chụp xuống, nhốt anh ở bên trong.

Sau đó, một luồng năng lượng khuấy đảo trong cơ thể anh, khiến Tiên Nguyên bị kích thích theo.

Mấy phút sau, ống trụ tự động nâng lên. Bên người anh xuất hiện một tia sáng, đồng thời bên tai vang lên một giọng nói.

“Cảnh giới Thần Tiên thứ ba, hoàn thành kiểm tra”.

Gã Bán Thần gác cửa ở ngoài vội vàng đi vào, thái độ tươi cười niềm nở hơn hẳn: “Anh chính là Thần Tiên đầu tiên ở thần thổ thông thiên này, thật đáng chúc mừng!”

Ngô Bình đáp: “Tôi là môn chủ của Huyền Nguyên Môn. Bây giờ Huyền Nguyên Môn đã là môn phái của Thần Tiên, chắc hẳn sau này sẽ không bị làm khó nữa chứ?”

Gã Bán Thần cười nói: “Tất nhiên rồi. Sau này Huyền Nguyên Môn sẽ tương đương với thế lực của Thần tộc. Để tôi đăng ký cho anh!”.

Gã ta lấy một quyển sổ ra, vẽ chân dung của Ngô Bình và viết tên anh lên đó rồi đưa cho anh một chiếc huy hiệu. Kể từ giờ trở đi Ngô Bình chính là Thần Tiên, tức là tu sĩ Tiên Đạo của Thần tộc. Vậy nên anh cũng đương nhiên có tư cách Thần tộc, trở thành hậu duệ của Thần tộc.

Sau khi rời khỏi Thần Tiên Quán, Cơ Tiên Bằng cũng mừng thay cho anh: “Không ngờ cậu lại dễ dàng trở thành Thần Tiên như vậy, hâm mộ thật đấy”.

Ngô Bình đáp: “Lúc đăng ký em đã viết cả tên của Hỗn Thiên Điện ở dưới, không ai dám gây rắc rối với anh nữa đâu”.

Cơ Tiên Bằng chắp tay nói: “Cảm ơn chú em”.

Ông ấy chợt nghĩ tới điều gì đó, bèn bảo: “Anh nhớ ra một chuyện. Ở gần đây có một tòa Đấu Hư thần điện mới xây, nghe nói có thể dùng nó để đến thẳng Đấu Hư thần vực”.

Ngô Bình sáng rực hai mắt: “Thật sao? Tốt quá rồi”.

Anh chào tạm biệt Cơ Tiên Bằng rồi phi thẳng đến Đấu Hư thần điện. Tòa điện này không lớn lắm, trước cổng là một quảng trường khổng lồ với nhiều cột đá dựng đứng được điêu khắc rất tinh xảo.

Anh vừa đặt chân tới quảng trường đã bị một tu sĩ Thần tộc gọi giật lại hỏi: “Làm gì vậy?”

Anh giơ huy hiệu của mình ra: “Nghe nói thần điện đã xây xong, tôi đến xem thử”.

Gã Thần tộc kia lập tức khách sáo tươi cười: “Thì ra là Thần Tiên, ha ha. Thần điện mới xây xong được bảy ngày, bên trong có trận vận chuyển dẫn thẳng đến Đấu Hư thần vực. Anh cũng là tu sĩ đi ra từ thần vực sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play