Tên đầu ếch nói: “Đúng vậy. Số người nhiều nhất sống ở Thần vực chính là Nhân tộc, nhưng phần lớn bọn họ đều là nộ lệ. Tất nhiên cũng có những Nhân tộc lợi hại, nhưng ít lắm. Có điều các Thần mới sinh ra ở Đấu Hư thần vực hàng năm cũng có 60% là đến từ Nhân tộc chúng mày”.
Ngô Bình khá bất ngờ: “Phần lớn Thần tộc mới đến từ Nhân tộc sao?”
Tên đầu ếch trả lời: “Dù sao thiên phú của Nhân tộc cũng cao hơn các sinh vật khác, số lượng cũng đông đảo hơn”.
Ngô Bình hỏi: “Các thợ mỏ này đều là nô lệ của chúng mày à?”
Tên đầu ếch đáp: “Phải. Cả tộc của tao có hơn ba mươi nghìn nô lệ như vậy. Ở đây chỉ có một phần nhỏ thôi”.
“Vậy mày có biết ở đây có Bán Thần tu tiên nào không?”
Tên đầu ếch hỏi ngược lại: “Ý mày là Thần Tiên hả?”
Ngô Bình nhìn chằm chằm đối phương: “Bọn họ được gọi là Thần Tiên sao?”
Tên đầu ếch thật thà đáp: “Đúng rồi. Thần Tiên là tồn tại mạnh mẽ nhất ở Đấu Hư thần vực. Các gia tộc lớn đều có Thần Tiên tọa trấn”.
Lúc này anh chợt nhớ tới ghi chép về tiên chủng. Kỳ thật trong tiên đạo không hề có giai đoạn Thần Tiên, đời sau mới thêm vào. Có lẽ chuyện này liên quan tới Thần tộc ở thần vực.
Anh lại hỏi: “Mày có biết người phụ nữ này không?”
Anh vừa dứt lời, không gian trước mặt hai người trở nên vặn vẹo, tạo thành hình dáng của người phụ nữ mặc đồ hoàng cung kia.
Tên đầu ếch lắc đầu đáp: “Cao thủ ở thần vực nhiều lắm, tao chỉ là một tên Bán Thần tép riu, không biết được nhiều”.
Ngô Bình thả tay ra: “Tao không giết mày. Sau này đối xử với thợ mỏ tốt một chút. Mấy ngày nữa tao lại tới. Nếu còn để tao phát hiện mày bắt nạt bọn họ thì tao sẽ đánh chết mày!”
Mặt của tên đầu ếch ỉu xìu, nhưng gã ta không dám phản bác, đành phải gật đầu lia lịa.
Ngô Bình dò hỏi: “Tao muốn tìm người này thì đến đâu dễ tìm?”
Tên đầu ếch nói: “Cách đây chừng một nghìn chín trăm dặm có một thành phố tên là thành Bạch Mã. Thành chủ là một vị Thần Tiên. Ở đó có nhiều cao thủ lắm, biết đâu có người nhận ra người này”.
Trước khi rời đi, Ngô Bình có nhìn qua mấy người thợ mỏ. Anh vốn định ra tay cứu giúp, nhưng lại nghĩ mình vừa đến chưa có chỗ đứng, ra tay tùy tiện còn hại bọn họ bị vạ lây. Vì vậy, anh từ bỏ ý định, đến thành Bạch Mã trước.
Anh vừa xuống núi đã thấy một con đường lớn thẳng tắp. Từng chiếc xe ngựa hối hả chạy qua, bụi bay mù mịt.
Anh khẽ nhảy lên một chiếc xe ngựa. Người đánh xe giật mình nhìn anh: “Xe của tôi không cho người ngồi miễn phí đâu”.
Anh bật cười đáp: “Tôi đi đường mệt mỏi, xin ngồi đây nghỉ một lát. Không thì để tôi lái xe hộ anh?”
Người lái xe không tin: “Ngựa của tôi là giống Bộ Vân Câu ở Tây Bắc, rất khó thuần. Người ngoài không điều khiển được nó đâu”.
Ngô Bình chỉ nói: “Cứ để tôi thử một lần”, nói rồi anh đoạt lấy dây cương nhẹ nhàng lắc một cái. Con ngựa lập tức co giò phi nước đại, vừa nhanh vừa vững, tựa như tâm trạng hiện giờ của anh.
Ngô Bình là Thánh Nhân, ngựa dám không nghe lời sao? Bây giờ anh có bảo chúng đi nhảy nhót cũng không thành vấn đề.
Người lái xe không khỏi kinh ngạc: “Được đấy. Anh học đánh xe từ ai vậy?”
Ngô Bình đáp: “Tôi từng học thuật khống chế”.
Người lái xe gật đầu nói: “Tôi cũng mệt rồi. Con đường tiếp theo để anh đánh xe đi”.