Anh lần theo đạo khí tức kia, càng bay càng xa cho đến khi nhìn thấy một vùng sáng lờ mờ. Anh tới gần, trông thấy một khu vực rộng lớn, bên trong là vô số hằng tinh và hành tinh. Chúng đều đang di chuyển xung quanh một thế giới khổng lồ.
Thế giới ấy còn lớn hơn cả thế giới của đại lục Côn Luân, tất nhiên cũng phức tạp hơn nhiều. Anh vội vàng đáp xuống thế giới ấy, vượt qua tầng tầng lớp lớp thời không để đặt chân xuống một vùng đất hoang sơ.
Linh khí ở đây cực kỳ dồi dào, chứa nhiều sức mạnh duy độ cao cấp. Trọng lực ở đây mạnh hơn đại lục Hồng Hoang gấp nhiều lần. Nếu không nhờ có thực lực mạnh mẽ, sợ là anh khó có thể thích ứng nổi.
Đến đây, luồng khí tức kia đã biến mất. Anh không thể đuổi theo được nữa.
“Xem ra Mỹ Ngọc ở thế giới này chắc rồi. Nhưng đây là nơi nào?”
Đúng lúc này, tiếng vung roi từ phía xa truyền tới. Ngô Bình bay qua đỉnh núi, thấy một đám người đang lúi húi đào quặng giữa thung lũng. Trẻ nhất khoảng mười hai mười ba tuổi, già nhất cũng có người tóc bạc trắng, tất cả đều đang làm việc vất vả.
Bên cạnh là một nhóm quái vật mình người đầu ếch, thỉnh thoảng quất roi lên những người thợ mỏ để thúc giục họ làm nhanh lên.
Ngô Bình nghe một lúc thì nắm được kha khá ngôn ngữ ở đây. Anh giả vờ ho khan một tiếng, một tên quái vật lập tức quay lại nhìn lên đỉnh núi, lớn tiếng quát tháo: “Có kẻ chạy trốn, mau bắt lại!”
Hai tên đầu ếch khác nhanh chóng lao về phía anh. Tuy bọn chúng có vẻ ngoài xấu xí nhưng tốc độ rất nhanh, chỉ thoáng chốc đã nhảy vọt tới trước mặt anh.
“Ranh con to gan dám bỏ chạy…”
Một tên cất giọng nói, chưa kịp nói hết câu đã bị anh đấm ngã dúi dụi, lăn ra đất ngất xỉu. Tên còn lại giật nảy mình, chưa kịp phản ứng đã bị anh bóp cổ đè xuống.
Anh bắt đầu tra hỏi: “Mày là ai?”
Tên đầu ếch hoảng hồn, vội vàng đe dọa: “Ranh con thả tao ra, nếu không mày sẽ chết rất thảm!”
Ngô Bình tát một cái thật mạnh: “Thành thật khai báo, nếu không tao đấm vỡ đầu mày!”
Bấy giờ tên đầu ếch kia mới biết sợ, bèn đáp: “Đây là Đấu Hư thần vực”.
Anh nhíu mày: “Đấu Hư thần vực? Là chỗ quái nào? Nơi Thần tộc sinh sống sao?”
Tên đầu ếch nói: “Đấu Hư thần vực là một trong tám thần vực lớn. Thần vực là nơi để Thần tộc mới sinh đến sinh sống. Tất nhiên, phần lớn Thần tộc sinh sống ở đây cũng thống trị nơi này”.
Ngô Bình hỏi: “Đấu Hư thần vực là do Thần tộc mở ra sao?”
Tên đầu ếch đáp: “Phải. Thần tộc mở ra tám thần vực lớn từ đầu kỷ nguyên này”.
Anh lại hỏi tiếp: “Mày là yêu sao?”
Tên đầu ếch phân bua: “Tao không phải yêu, tao là Bán Thần!”
Anh tỏ vẻ ghét bỏ: “Có Bán Thần nào xấu xí như mày sao?”
Tên đầu ếch đáp: “Tổ tiên của tao từng có một Thần tộc nên con cháu đời sau cũng mang dòng máu của thần”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Vậy là bất kỳ tu sĩ nào cũng có khả năng trở thành Thần tộc sao?”
Tên đầu ếch giải thích: “Không sai. Chỉ cần phù hợp với tiêu chuẩn của Thần tộc là có thể trở thành Thần tộc mới”.
Ngô Bình lại dò hỏi: “Mấy người thợ mỏ kia đều là Nhân tộc. Chắc là ở đây cũng có không ít Nhân tộc phải không?”