Ngô Bình cười lạnh: “Dã tâm không nhỏ chút nào!”
Đường Tử Di: “Ông nội cũng dùng rất nhiều kế sách, nhưng những đại thần này rất mưu mô, giải quyết từng việc một. Haizzz, bây giờ em cũng không thể làm gì được họ”.
Ngô Bình: “Ừm, anh đã trở lại rồi, những việc này không thành vấn đề, anh nhất định sẽ giải quyết”.
Đường Tử Di: “Nhân tiện anh hãy đi thăm Như Tuyết, cô ấy đã sinh một công chúa nhỏ xinh đẹp. Khi anh không ở đây, ông nội đã đặt tên cho cô bé là Lý Minh Châu”.
Ngô Bình: “Được, anh lập tức đi!”
Đào Như Tuyết có một cung điện riêng, trong ba năm nay cô ấy tu luyện hàng ngày, lại có thêm Thần Cơ Cửu Biến của cổ Thần Cơ, cô ấy bây giờ cũng đã trở thành Đạo Quân.
Lúc này, cô ấy đang cầm một cuốn sách và dạy một bé gái xinh xắn đáng yêu đọc sách. Cô bé có giọng nói tròn vành rõ chữ, mềm mại ngọt ngào.
Ngô Bình nhẹ nhàng đi tới, đám thị nữ thấy thế đều sửng sốt, đứng yên tại chỗ không dám phát ra tiếng, vội vã quỳ xuống.
Anh đi tới gần, Đào Như Tuyết hơi nghiêng đầu, sau đó sững người: “Huyền Bình!”
Cô bé ngẩng đầu nhìn Ngô Bình, lập tức vui mừng nhảy lên: “Phụ hoàng!”
Hóa ra Đào Như Tuyết đã cho cô bé xem rất nhiều ảnh của Ngô Bình khi cô bé còn nhỏ, vì vậy cô bé đã nhận ra Ngô Bình là bố của mình ngay.
Ngô Bình bế cô bé lên, hôn một cái thật mạnh: “Châu Nhi, xin lỗi con, khi con chào đời, bố lại không ở bên”.
Lý Minh Châu cười nói: “Không sao đâu phụ hoàng, bên cạnh con có rất nhiều người thân. Anh chị rất yêu con, mỗi ngày đều đưa con đi chơi”.
Đào Như Tuyết cũng dựa vào lòng anh, cười nói: “Châu Nhi, tạm thời không học nữa, con có thể ra vườn hoa chơi một lúc”.
Mắt Lý Minh Châu sáng lên: “Tốt quá. Bố, mẹ, con đi chơi đây”.
Cô bé rất lễ phép, khẽ cúi đầu rồi quay người chạy đi.
Đào Như Tuyết: “Huyền Bình, ba năm nay anh ở nơi nào? Chúng em đều rất lo lắng”.
Ngô Bình cười nói: “Anh phải trải qua đại kiếp Thánh Nhân, về nhanh như thế này đã là rất tốt rồi”.
Đào Như Tuyết: “Anh không sao là tốt”.
Ba năm không gặp, Đào Như Tuyết có rất nhiều chuyện muốn nói, phần lớn Ngô Bình chỉ im lặng nghe cô ấy nói.
Sau đó họ cùng đi gặp bố mẹ.
Lúc Ngô Bình gặp Lý Vân Đẩu, ông ấy mới dáng vẻ của người 40 tuổi mà khuôn mặt đầy u sầu. Nhưng khi ông ấy nhìn thấy cháu trai, vẻ u sầu biến mất, ông ấy liền đứng dậy cười nói: “Tiểu Bình, cháu về lúc nào vậy?”
Ngô Bình cười nói: “Ông nội, cháu vừa về”.
Lý Vân Đẩu nói: “Về là tốt rồi, cháu về thì tất cả đều có thể giải quyết”.
Ngô Bình: “Cháu thấy vừa nãy ông nội rất sầu não, đã có chuyện gì sao?”
Lý Vân Đẩu thở dài: “Chuyện trong triều ấy mà. Giờ các đại thần đã tạo thành một nhóm, họ nắm giữ triều chính, các quan cấp dưới cũng đã trở thành tay sai của họ. Ông từng dùng rất nhiều biện pháp đối phó, nhưng hiệu quả rất nhỏ, vì dù là ông hay Đường Tử Di cũng không có sức uy hiếp với họ”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông ơi, chuyện nhỏ mà thôi, cháu có thể giải quyết”.
Lý Vân Đẩu cười nói: “Được. Ba năm cháu không về nhà, người nhà đều rất lo lắng, mau gọi họ tới, cả nhà ăn bữa cơm đoàn viên!”