Ngô Bình không để ý tới nó, anh hỏi Đường Tử Di: “Tử Di, anh không ngờ lại đi liền ba năm, ba năm nay mọi chuyện vẫn tốt chứ?”

Đường Tử Di khẽ thở dài: “Không tốt lắm”.

Ngô Bình cau mày: “Có chuyện gì vậy?”

Đường Tử Di: “Không lâu sau khi anh rời đi, nước Long đã có những thay đổi lớn. Người dân của hai phần ba lãnh thổ đất nước đã nổi dậy. Nửa năm sau, một quốc gia mới được thành lập ở những nơi này, được gọi là thần triều Đại Uy. Hoàng đế là một Thần Vương, các đại thần bên dưới cũng đa số là Thần tộc”.

“Trải qua hai năm đối đầu, nước Long bây giờ chỉ bằng một phần mười lúc đầu, sau đó rút lui về phía đông bắc, đã không còn đáng ngại”.

Ngô Bình: “Hai năm qua, thần triều Đại Uy có gây bất lợi cho nước ta không?”

Đường Tử Di: “May mắn là chúng ta có trang bị tốt và có cao thủ trấn giữ. Sau khi thần triều Đại Uy thực hiện ba cuộc tấn công thăm dò, họ đã từ bỏ và tập trung tấn công nước Long và thôn tính các quốc gia nhỏ xung quanh”.

Ngô Bình: “Thần triều Đại Uy này chắc chắn do Thần tộc lập ra để kiểm soát đại lục Côn Luân”.

Đường Tử Di: “So với loạn bên ngoài, nội loạn còn nghiêm trọng hơn, mấy năm nay anh không xuất hiện, người trong đế quốc dao động, đồn đãi khắp nơi, có nơi thậm chí còn nổi loạn. Tuy rằng họ đã bị trấn áp, nhưng nhiều người dân vô tội đã chết và bị thương, một số đại thần trong triều cũng nhân cơ hội kiểm soát triều chính và chia bè kết phái. Cha mặc dù là nhiếp chính, nhưng dù sao ông cũng không phải là hoàng đế, các đại thần thì giả nhân giả nghĩa”.

Ngô Bình: “Loại đại thần đó thì em hoàn toàn có thể ra mặt trấn áp”.

Đường Tử Di: “Lúc đầu em cũng có ý tưởng này, nhưng sau đó em cảm thấy rằng tốt hơn là nhân cơ hội để họ xuất hiện, để chúng ta có thể thấy rõ người nào đáng tin cậy”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy. Vậy anh tạm thời không xuất hiện, anh muốn xem những đại thần này có thể định làm gì!”

Đường Tử Di: “Cha có một thân tu vi, nhưng đã tức giận đến mức không muốn lên triều, trong thời gian này em là người lên triều để nghe triều chính. Sáng mai nếu anh bí mật quan sát, anh sẽ biết những đại thần này có những chiêu gì”.

Ngô Bình: “Ồ, những đại thần này chẳng lẽ dám bất kính với em sao?”

Đường Tử Di: “Nếu không phải em là Đạo Quân, e là bọn họ cũng chẳng thèm kính sợ”.

Ngô Bình tức giận nói: “Những đại thần này hoàn toàn không có lòng trung thành!”

Đường Tử Di: “Em vừa định nói cho anh biết, ba năm qua trong các đại thần, có người tiến bộ vượt bậc, có người đột phá trở thành Chân Tiên, thậm chí là Đạo Quân, còn có một một số ít đã có tu vi Đại Đạo Quân”.

Ngô Bình: “Dường như có một bàn tay vô hình đang điều khiển tất cả những chuyện này”.

Đường Tử Di: “Huyền Bình, anh đừng lộ diện vội, có lẽ có thể tra ra kẻ đứng sau những chuyện này, nếu không tra ra được kẻ chủ mưu, đế quốc Thiên Võ khó có thể yên ổn”.

Ngô Bình: “Xem ra dự đoán trước đó của anh là chính xác. Anh đã sắp xếp trước và để lại một nhóm cao thủ. Nếu không, nhóm người này e là đã làm phản từ lâu”.

Đường Tử Di: “Đúng vậy. Họ đang không ngừng thăm dò giới hạn của chúng ta. Ví dụ như ngày mai, họ sẽ lên triều bàn luận về hoàng hậu là em đây. Một số đại thần cho rằng em thân là hoàng hậu, không thể lên triều bàn luận chính sự”.

Ngô Bình: “Ồ, bọn họ muốn thế nào?”

Đường Tử Di: “Nhóm đại thần đó muốn làm đại thần nhiếp chính, thay thế vị trí của hoàng đế”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play