Mọi người cùng ăn cơm, vô cùng vui vẻ.

Sau khi ăn xong, Ngô Bình ngồi trong vườn hoa với các con. Mấy đứa trẻ lớn hơn rất nhiều, Đỉnh Nhi đã thành dáng vẻ bảy tám tuổi, Khả Nhi cũng càng xinh đẹp hơn. Thủy Sinh là đứa giỏi võ nhất trong mấy đứa trẻ.

Mãi đến đêm khuya, mấy đứa trẻ mới đi ngủ.

Ngô Bình ngồi bên hồ, anh nhắm mặt lại cảm nhận sự bất đồng giữa thế giới này với thế giới trước đó khi là người hòa hợp, một âm một dương, thế giới nào cũng có sự huyền diệu của riêng nó.

Anh quan sát động thiên của mình, trước đó trở thành người hòa hợp cấp cuối, sức mạnh đan dược đã mở rộng động thiên của anh gấp mấy trăm lần, rộng đến mức vô biên.

Anh lẩm bẩm: “Đã đến lúc mở Thánh đường rồi”.

Ngay sau đó, thần niệm của anh đến vùng đất thái sơ, ý niệm to lớn hòa thành một thể với ý niệm của vô số người, cộng thêm sức mạnh động thiên, thoáng cái anh đã mở ra một thế giới khổng lồ, đó chính là Thánh đường!

Từ nay về sau động thiên của Ngô Bình chính là Thánh đường, Thánh đường chính là động thiên của anh.

Thánh đường có thuộc tính của cả hai thế giới, âm dương hợp nhất, là một thời không vô cùng đặc biệt. Người tu hành ở đây sẽ có thực lực vượt xa tu sĩ ở thế giới khác.

Sau đó Ngô Bình dùng một ý niệm tạo nên một thế giới, dùng sức mạnh tối cao để tạo ra núi sông đất đai, hoa cỏ rừng rậm trong Thánh đường, xây cung điện nhà cửa. Một bức tranh đẹp đẽ vô ngần từ từ mở ra, vạn dặm giang sơn hùng vĩ tráng lệ, đẹp không gì tả nổi!

Xây thánh đường không chỉ ngày một ngày hai, sau khi anh thành công mở Thánh đường liền mở mắt ra.

Lúc này trời đã sắp sáng, buổi triều sớm cũng sắp bắt đầu.

Hôm nay Đường Tử Di vẫn lên triều, Ngô Bình biến thành một người hầu đứng cạnh cô ấy, anh muốn xem những đại thần này định làm khó hoàng hậu như thế nào.

Phiên triều bắt đầu, các quan văn võ lần lượt lên triều, một người lớn tiếng nói: “Lên triều!”

Một đại thần đứng hàng quan văn đầu tiên bước ra. Ngô Bình nhận ra người này là một trong ba quyền thần trong triều, ông ta họ Hoàng, tên là Kế Diệu, ông ta được gọi là Hoàng tướng.

Hoàng Kế Diệu chắp tay lên đầu, cung kính nói: “Thần, Hoàng Kế Diệu có chuyện muốn bẩm”.

Đường Tử Di là Đại Đạo Quân nên có uy nghiêm của mình, cô ấy lạnh nhạt nói: “Nói”.

Hoàng Kế Diệu đưa thẻ tấu ra, Ngô Bình đi tới cầm lấy thẻ tấu, chỉ liếc nhìn thôi mà anh đã tức điên lên. Trong thẻ tấu này có viết rằng hoàng đế đã không lên triều suốt ba năm, tin đồn đang lan truyền khắp nơi rằng hoàng đế đã không còn nữa. Đế quốc Thiên Võ không chỉ thuộc về một gia tộc, để ổn định trật tự xã hội của đế quốc Thiên Võ, Hoàng Kế Diệu hy vọng rằng Đường Tử Di có thể lập một vị vua mới. Đối với ứng cử viên cho vua mới, ông ta đã chọn xong rồi, đó là một người đàn ông tên Lý Quần Anh. Điều thú vị là ông nội của Lý Quần Anh thuộc cùng một chi với Lý Vân Đẩu.

Ngô Bình nén giận trao thẻ tấu cho Đường Tử Di.

Đường Tử Di sau khi nhìn thấy cũng không tức giận, dường như đã quen với hành động của những đại thần này, cô ấy nói: “Hoàng tướng, hoàng đế vẫn còn đó, vì sao lại muốn lập vua mới?”

Hoàng Kế Diệu: “Thưa hoàng hậu, nếu không lập vua mới, quốc gia sẽ loạn, trừ khi hoàng hậu có thể chứng minh hoàng đế bệ hạ còn sống, nếu không thì phải lập vua mới sớm nhất có thể!”

Đường Tử Di phủ quyết việc thành lập vua mới mà không tiếp tục đề cập đến vấn đề các ứng viên cho ngôi vua, nếu không cô ấy sẽ rơi vào cạm bẫy của bên kia.

Cô ấy thản nhiên nói: “Ta đã nói rất nhiều lần, hoàng thượng đang bế quan tu luyện, không cần chứng minh”.

Hoàng Kế Diệu đột nhiên quỳ trên mặt đất và lớn tiếng nói: “Hoàng hậu! Nếu người không lập hoàng đế mới, đất nước này sẽ không còn là một quốc gia nữa! Binh lính ở biên giới bây giờ không biết phải trung thành với ai, họ cần một hoàng đế mới!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play