Trong thời gian này, La Phi Phi đã mua một căn nhà khác đối diện trường học, cả gia đình đã chuyển đến đây. Khi Ngô Bình đến nhà họ La, anh nhìn thấy khuôn mặt của La Phi Phi quấn băng, cánh tay của cô ấy cũng bị thương và cô ấy đang tĩnh dưỡng ở nhà.

Nhìn thấy cảnh này, anh vô cùng tức giận, cố gắng nhẹ giọng hỏi: “Phi Phi, ai khiến em bị thương?”

Hốc mắt La Phi Phi đỏ lên: “Tiểu Bình, kệ đi, chúng ta không đụng vào kẻ đó được đâu”.

Ngô Bình cười nói: “Cho dù không đụng vào được, em cũng phải cho anh biết kẻ đó là ai chứ?”

Nhiếp Anh khẽ thở dài: “Tiểu Ngô, người đánh Phi Phi là con trai của hoàng đế ngầm thành phố này, được gọi là cậu Ba. Người này làm đủ mọi tội ác, nếu cảnh sát không đến kịp thời, cũng không biết Phi Phi sẽ ra sao nữa”.

Ngô Bình hít một hơi thật sâu và nói: “Phi Phi, em có thể nói cho anh biết chuyện gì đã xảy ra không?”

Mặc dù đó là một ký ức đau buồn, nhưng La Phi Phi vẫn kể lại.

Thì ra hai ngày trước cô ấy và vài bạn nữ cùng lớp đi hát giải sầu, nửa đường đang đi vệ sinh thì bất ngờ bị một nam thanh niên đang uống rượu nhìn thấy nên đã sàm sỡ cô ấy.

La Phi Phi tát kẻ đó, ai ngờ kẻ này rất hung ác, lập tức gọi người đánh La Phi Phi, thậm chí còn làm bị thương một số nhân viên bảo vệ ra can thiệp.

Ông chủ sợ xảy ra tai nạn nên gọi cảnh sát ngay, nhưng dù vậy La Phi Phi vẫn bị thương. Nếu cảnh sát không đến, cậu Ba đó còn làm thái quá hơn, định làm nhục La Phi Phi.

Ngô Bình thầm trách mình, anh quá bất cẩn, lẽ ra phải sớm nghĩ tới những nguy hiểm này.

Anh nói: “Phi Phi, đừng sợ, anh sẽ giúp em”.

Anh với lấy một chuỗi vòng tay trên đầu giường, đó là chiếc vòng pha lê mà anh mua cho La Phi Phi. Sức mạnh tinh thể được truyền vào nó, pháp trận kỳ diệu được hình thành ngay lập tức.

Anh đeo chiếc vòng vào tay La Phi Phi, nói: “Phi Phi, sau này nếu gặp nguy hiểm, chỉ cần gọi tên anh vào chiếc vòng hai lần, anh sẽ xuất hiện ngay”.

La Phi Phi ngạc nhiên: “Thật sao?”

Ngô Bình: “Thật”.

Vợ chồng Nhiếp Anh chỉ nghĩ Ngô Bình đang dỗ dành con gái nên không quan tâm lắm.

Sau khi chữa trị vết thương cho La Phi Phi, anh lại dỗ cô ấy ngủ. Sau đó, anh đi tìm tên cậu Ba kia.

Cậu Ba tên là Cường Ba. Bố gã tên là Cường Cự Long, là hoàng đế ngầm của thành phố này, một tay che trời.

Tuy nhiên Ngô Bình không tự mình hành động, bởi vì anh biết rằng Trương Quán Hầu có sức răn đe đối với Cường Cự Long hơn là một nhân vật tầm cỡ như anh.

Giống như một con ếch, nó có thể không sợ người, nhưng nó sẽ lập tức bỏ chạy khi nhìn thấy rắn. Nhưng trên thực tế, một con người mạnh mẽ hơn nhiều so với một con rắn cỏn con.

Trương Quán Hầu nhận được mệnh lệnh và ngay lập tức bắt đầu giải quyết việc này.

Cường Cự Long đang tắm thì nhận được điện thoại, ông ta đứng bật dậy, sắc mặt thay đổi, toàn thân run lẩy bẩy, run giọng nói: “Ông là, ông…ông Hùng?”

Ông Hùng là đại ca của bốn tỉnh xung quanh, mà chỗ dựa của ông ta ở tỉnh này cũng chỉ là một thuộc hạ của ông Hùng.

Giọng ông Hùng rất lạnh lẽo: “Cường Cự Long, ông chán sống rồi à, dám dộng vào người của ngài Thiên!”

“Cái gì? Ngài Thiên?”. Cường Cự Long sợ chết khiếp, vội nói: “Tôi làm gì có, một nhân vật cỏn con như tôi sao có thể tiếp xúc với ngài Thiên được?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play