“Ầm!”
Hắn vừa nói xong thì Ngô Bình đột nhiên xuất hiện cách hắn nửa mét, hai người mặt đối mặt, khí tức đáng sợ khiến thanh niên kinh hãi, mãi chẳng nói được câu nào.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Đưa tôi đến phái Hoàng Long, tôi muốn gặp chưởng môn của các người”.
Thanh niên cố tỏ vẻ bình tĩnh, nói: “Anh là cái gì mà đòi gặp chưởng môn chúng tôi, anh mà cũng xứng sao?”
“Rắc rắc!
Đột nhiên cánh tay phải của hắn biến thành tinh thể, sau đó biến thành bụi bay xuống đất.
Thanh niên hoàn toàn không thấy đau, khi hắn thấy ống tay áo trống rỗng mới phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Ngô Bình: “Đừng kêu nữa. Kêu nữa thì tôi sẽ biến cái chân ngắn nhất của anh thành bụi đấy”.
Thanh niên lập tức ngậm miệng, run rẩy nói: “Tiểu nhân lập tức dẫn đường cho thượng tiên!”
Ngô Bình quay đầu liếc nhìn Trương Quán Hầu: “Tôi phải đi một khoảng thời gian”.
Nói xong, anh kéo tên thanh niên, đi tới hướng phái Hoàng Long.
Tại phái Hoàng Long có một thanh niên đang ngồi trong điện Hoàng Long tu luyện. Bên cạnh hắn có một ông già đang cung kính ngồi đó, ông già là chưởng môn của phái Hoàng Long, được xưng là Hoàng Long chân nhân.
Hoàng Long chân nhân tu vi không yếu, nhưng trước mặt người thanh niên, ông ta lại như một đứa cháu trai, vô cùng cung kính lễ độ.
“Công tử, dùng kế sách của người, chúng ta đã giết ba người hòa hợp, chắc là trong thời gian ngắn sẽ không có người hòa hợp xuất hiện đúng không?”
Thanh niên thản nhiên nói: “Lúc nào cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, người hòa hợp bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện”.
Hoàng Long chân nhân: “Vâng”.
Lúc này, hai bóng người đáp xuống đại sảnh, một là Ngô Bình, một là thanh niên kia.
Người thanh niên vừa nhìn thấy Hoàng Long chân nhân lập tức kêu lên: “Bố ơi!”
Hoàng Long chân nhân kinh ngạc, nhưng ông ta không di chuyển, bởi vì Kinh công tử trước mặt ông ta đang nghiêm mặt, nhìn chằm chằm vào người lạ kia.
Ngô Bình cũng nhìn người ngồi bên cạnh Hoàng Long chân nhân, hỏi: “Anh mới là kẻ mắm quyền đứng đằng sau phái Hoàng Long, tôi nói phải không?”
Người nọ phất tay, ra hiệu Hoàng Long chân nhân lui xuống. Ngô Bình cũng buông người thanh niên ra, hai cha con rời khỏi đại sảnh nhanh như chạy trốn.
Sau khi hai người rời đi, người đàn ông khẽ thở dài: “Tôi quá bất cẩn, bị một người hòa hợp tìm đến tận cửa, xem ra kế hoạch của tôi vẫn chưa chu toàn”.
Ngô Bình: “Anh sống đến bây giờ, vận may đã biến mất hết rồi”.
Người đàn ông nói: “Để tôi tự giới thiệu, tôi tên là Kinh Cốc Tiên”.
Ngô Bình: “Người giết anh tên là Ngô Bình”.
Anh không nói nhảm nữa, trực tiếp ra tay, một bàn tay khổng lồ màu đỏ xuất hiện, trực tiếp đánh về phía đối phương.
Bóng dáng của Kinh Cốc Tiên là ảo ảnh, sau khi bị Ngô Bình bắt được, hắn dần dần biến mất, nhưng hắn vẫn có thể nói: “Tôi đã giấu đi bản thể của mình rồi. Ngô Bình à, tôi nhớ kỹ cái tên này rồi, tôi sẽ xuất hiện lúc thời cơ chín muồi, sau đó lấy mạng anh”. Nói xong, bóng người biến mất.
Vẻ mặt của Ngô Bình rất khó coi, anh không ngờ rằng Kinh Cốc Tiên còn có chiêu này. Nếu không, hôm nay hắn nhất định không thoát được!
Ngô Bình tâm trạng không tốt nên không quay lại khu biệt thự Quán Thiên mà đi tìm La Phi Phi.