Ông Hùng cười lạnh: “Thế à? Nhưng ông có một đứa con trai tốt đấy, nó đã đánh một cô gái. Mà cô gái đó chính là người thân của ngài Thiên!”
Cường Cự Long cảm thấy như sét đánh ngang tai, ông ta suýt nữa ngất đi, lập tức nói: “Tôi không biết việc đó, tôi đi điều tra ngay, tôi sẽ tra ngay…”
“Điều tra cái đầu ông!”, ông Hùng tức giận gào lên: “Lập tức đưa con trai ông đi xin lỗi người đó. Cho dù người đó muốn ông chết thì các người cũng phải chết, biết chưa?”
Cường Cự Long thấy lạnh lẽo như rơi vào hầm băng, khóc nói: “Ông Hùng, ông hãy cứu tôi với…”
Ông Hùng tức giận nói: “Tôi cứu ông thì ai cứu tôi? Mau đi đi, nếu không tôi sẽ khiến cả nhà ông chết không có chỗ chôn!”, nói xong ông Hùng tức giận cúp máy.
La Phi Phi ngủ rất say, vết thưởng đã khỏi hẳn, lúc này cô ấy đang ngồi trên người Ngô Bình xem ti vi. Ngô Bình đang bóc hạt dưa, bón cho cô ấy.
Hơn bốn giờ chiều, họ đang chuẩn bị bữa tối thì đột nhiên có người ấn chuông cửa.
La Phố mở cửa, một người đàn ông trung niên kéo một thanh niên vào. Hai người không nói không rằng quỳ xuống, khóc nói: “Xin tha mạng!”
Người nhà họ La giật mình, La Phi Phi trốn vào trong lòng Ngô Bình.
Ngô Bình không quay đầu lại, hỏi: “Ông là Cường Cự Long sao?”
Cường Cự Long vội gật đầu: “Vâng vâng, kẻ hèn này chính là Cường Cự Long”.
Ngô Bình: “Con trai ông to gan thật, dám đánh bạn gái tôi. Nói đi, các người thích chết thế nào?”
Thanh niên kia hình như đã bị dạy dỗ một trận, mặt sưng vù. Lúc này ánh mắt gã tràn đầy oán hận, cắn răng nói: “Ai làm người đó chịu, anh đừng động vào bố tôi!”
Ngô Bình: “Cũng có khí phách đấy. Nhưng nếu không có Cường Cự Long chống lưng thì anh cũng không dám hoành hành ngang ngược thế này. Thế nên tôi không thể chỉ phạt một người, phải phạt hết”.
Cường Cự Long dập đầu xuống đất: “Kẻ hèn biết sai rồi, đứa con trai ngỗ nghịch này cũng đã biết sai rồi. Tôi tình nguyện dùng mạng đổi lấy mạng con trai, xin cậu hãy khai ân!”
Người nhà họ La đều sững sờ, người này chính là hoàng đế thế giới ngầm của thành phố này, Cường Cự Long, sao ông ta lại sợ Ngô Bình đến thế?
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Hãy cho tôi một lý do tha cho gã!”
Cường Cự Long vội nói: “Tôi sẵn sàng giao tất cả của cải trong tay!”
Ngô Bình liếc ông ta một cái, nói: “Ông cũng thương đứa con trai này đấy, nhưng tôi không có hứng thú với tiền của ông. Từ nay về sau, ông chính là con chó của bạn gái tôi, cho dù cô ấy bảo ông chết, ông cũng không được do dự”.
Cường Cự Long vui mừng khôn xiết, vội nói: “Vâng vâng, từ nay về sau tôi sẽ là chó của cô La!”
Ngô Bình: “Con trai ông cũng không được yên, ông kéo gã ra ngoài đánh gãy chân cho tôi”.
Cường Cự Long cúi đầu, nhưng ông ta không dám chống cự, đành nói: “Vâng!”
Vài phút sau, Cường Cự Long quay lại với khuôn mặt tái nhợt và nói: “Tôi đã làm theo chỉ dẫn của cậu, hai chân của con trai tôi đã bị đánh gãy”. Sau đó, ông ta cũng lấy đoạn video quay bằng điện thoại di động của mình ra.
Ngô Bình không xem, nói: “Đi về đi”.
Sau khi Cường Cự Long đi, La Phi Phi cảm thấy khó tin, cô ấy nói: “Tiểu Bình, tại sao ông ta lại sợ anh như vậy?”
Ngô Bình: “Bởi vì anh mạnh hơn ông ta”.
La Phi Phi: “Cho nên sau này nếu em có việc muốn làm, có thể trực tiếp ra lệnh cho Cường Cự Long đúng không?”