Sau ba giờ, những người này đã quen với sức mạnh tinh thể và lần lượt đứng dậy.

Trương Quán Hầu ngay lập tức tìm thấy một nhóm người mạnh mẽ tương đương vừa nãy để thử nghiệm. Kết quả khi đánh nhau, đám người này xương cứng như thép, cơ bắp cứng như sắt, đứng yên cũng khó mà bị thương. Hơn nữa, họ có thể làm người khác bị thương nặng chỉ với một cú đẩy. Đồng thời họ di chuyển nhanh như chớp, rất khó để chống lại.

Trương Quán Hầu vui mừng khôn xiết và nói: “Chủ nhân, có họ thì dù tôi có làm hoàng đế cũng không khó!”

Ngô Bình: “Ông không có mệnh làm hoàng đế, lực lượng này là để bảo vệ ông”.

Trương Quán Hầu lập tức nói: “Vâng, tiểu nhân hiểu”.

Ngô Bình trở lại núi để tu luyện và tiếp tục tu hành Xích Minh Bản Nguyên Kinh.

Dưới sự trợ giúp của sức mạnh tinh thể, anh nhanh chóng đột phá đến tầng thứ tư, hai ngày sau đạt đến tầng thứ năm, sau đó liên tục đột phá, tầng sáu, tầng bảy, một tháng sau đột phá tầng cuối cùng.

Xích Minh Bản Nguyên Kinh cuối cùng cũng viên mãn, Ngô Bình chậm rãi mở mắt ra, lẩm bẩm nói: “Không biết phần thưởng của Tiểu Lê là cái gì?”

Giờ khắc này, anh cảm giác toàn thân tràn ngập sức mạnh to lớn, thực lực hiện tại của anh hầu như không yếu hơn so với trước khi đến thế giới song song này.

Đột nhiên anh cảm thấy có người ở ngoài cửa, vì vậy anh đi ra ngoài để kiểm tra. Anh liền thấy Gia Cát Tinh đứng bên ngoài với vẻ mặt lo lắng, như thể đã chờ đợi rất lâu.

Ngô Bình hỏi: “Có chuyện gì?”

Gia Cát Tinh nhìn thấy anh thì thở phào nhẹ nhõm: “Công tử, cậu cuối cùng cũng xuất hiện rồi! Ba ngày trước, hai mươi cao thủ mà cậu đào tạo đều bị một nhân vật rất lợi hại giết. Người đó còn tuyên bố, bảo Trương Quán Hầu giao ra đầu của mình trong vòng ba ngày, nếu không sẽ giết hết cả nhà Trương Quán Hầu. Hôm nay là ngày cuối cùng, nếu cậu không đi ra thì tôi chỉ có thể xông vào”.

Ngô Bình: “Là ai mà ngang ngược như vậy?”

Gia Cát Tinh cười khổ: “Nói là phái Hoàng Long gì đó, tự xưng mình là thiếu chưởng môn. Hắn đánh chết một thuộc hạ của Trương Quán Hầu, Trương Quán Hầu liền sai người đi giết hắn, kết quả là lại bị giết”.

Ngô Bình cười lạnh: “Lại là phái Hoàng Long. Hay lắm, vừa hay tôi cũng định tìm chúng!”

Anh đứng dậy tới chỗ ở của Trương Quán Hầu. Trương Quán Hầu thì lại không hề sốt ruột, vì ông ấy hiểu rõ sự mạnh mẽ và đáng sợ của Ngô Bình hơn Gia Cát Tinh nhiều. Phái Hoàng Long đó chẳng là cái thá gì đối với Ngô Bình.

“Chủ nhân, người xuất quan rồi sao?”

Ngô Bình: “Tu vi tăng mạnh. Người đó vẫn chưa đến sao?”

Trương Quán Hầu: “Chắc là sắp rồi. Tôi lại mong hắn tới, để xem hắn bị chủ nhân đánh chết như thế nào”.

Gia Cát Tinh: “Dù sao cũng là một môn phái tu hành, không thể coi thường”.

Ngô Bình: “Không sao, cứ ngồi xuống xem kịch hay đi”.

Họ uống xong một ấm trà liền có mấy bóng người đáp xuống khu nhà. Dẫn đầu là một thanh niên, hắn rất kiêu ngạo, nhìn chằm chằm Trương Quán Hầu rồi hỏi: “Ông chính là Trương Quán Hầu đúng không? Tôi bảo ông tự dâng đầu mình lên, sao ông vẫn chưa tự sát?”

Ngô Bình: “Bởi vì tôi không cho ông ấy chết”.

Thanh niên nhìn Ngô Bình, cười lạnh: “Anh là cái thá gì vậy?”

Ngô Bình: “Tôi chính là người mà anh không chọc vào nổi”.

Thanh niên tỏ vẻ khinh miệt: “Thế sao? Tôi thấy anh chính là kẻ sắp phải chết đấy!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play