Nhiếp Anh ngay lập tức cảm thấy Ngô Bình không quá khó chịu nữa, bà ấy nói “ừm” và cầm một chiếc túi khác lên xem. Chiếc túi này, bà ấy cũng nhận ra, là của một thương hiệu nổi tiếng quốc tế, giá của nó là hơn tám mươi nghìn tệ.

La Phi Phi: “Mẹ, con biết túi của mẹ đã lâu không thay, nên con cùng Tiểu Bình chọn cái này, mẹ có thích không?”

Nhiếp Anh vội vàng nói: “Phi Phi, những thứ này quá đắt, Ngô Bình lấy tiền từ đâu?”

Ngô Bình cười nói: “Cô ơi, nhà máy của gia đình cháu di dời, được đền bù mấy trăm căn nhà và mấy chục triệu tiền mặt, tiêu ít tiền này cũng chẳng là gì”.

Mọi người đều bị sốc, cái gì? Được đền bù hàng trăm căn nhà, hàng chục triệu tiền mặt? Thằng nhóc này nói bậy bạ!

Ngô Bình nói điều này để giải thích nguồn gốc của số tiền trong tay. Dù sao nhà họ La cũng không biết nhiều về anh lắm. Cho nên dù anh nói nhà mình có một nhà máy thì những người này cũng không tra ra được.

La Phổ cũng rất ngạc nhiên, ông ấy nói: “Ngô Bình, nhà cậu có nhà máy sao?”

Sự nghi ngờ của ông ấy không phải là không có lý, dù sao gia đình Ngô Bình trước đây cũng nghèo, anh chưa bao giờ nói về nhà máy gì cả.

Ngô Bình giải thích: “Vâng chú, nhà máy của gia đình cháu đã ngừng hoạt động cách đây năm năm và đang trong tình trạng bỏ hoang. Tuy nhiên, trên huyện phát triển bất động sản ở đó, tình cờ thu hồi đất nhà máy của gia đình cháu”.

La Phổ “ồ” lên một tiếng và hỏi: “Được đền bù hàng trăm ngôi nhà, giá nhà của cậu cũng không rẻ phải không?”

Ngô Bình: “Không sai. Những căn nhà này có thể trị giá khoảng một trăm triệu tệ”.

Mọi người đưa mặt nhìn nhau thất thần, chàng trai này chính là thiếu gia nhà giàu!

Nhiếp Anh mời Ngô Bình vào phòng khách ngồi, bà ấy cười nói: “Ngô Bình, để tôi giới thiệu với cậu, đây là ông nội của Phi Phi…”

Sau một số lời giới thiệu, không ai dám đánh giá thấp Ngô Bình, ngay cả ông cụ La cũng rất lịch sự.

Ngô Bình lúc này mới nghĩ tới điều gì đó, nói: “Ông nội, nghe nói ông thích thờ Phật, nên cháu đặc biệt mua cho ông một tượng Phật bằng vàng, cháu sẽ khiêng lên”.

Ông cụ sửng sốt, cái gì mà Phật vàng? Ông ấy run rẩy hỏi: “Tượng Phật vàng nặng bao nhiêu?”

Ngô Bình cười nói: “Cũng không nặng lắm, chắc mấy trăm cân thôi”, nói xong anh xoay người bước ra cửa, khiêng tượng Phật vàng trên xe lên.

Nhìn theo bóng Ngô Bình đi ra ngoài, mọi người nhìn nhau thất thần, một tượng Phật vàng mấy trăm cân đáng giá bao nhiêu?

Nhiếp Anh rất ngạc nhiên, bà ấy cũng không thể tin được, bây giờ vàng đã hơn năm trăm tệ một gam, mấy trăm cân ít nhất cũng phải mấy chục triệu đúng không?

Ngô Bình xuống nhà, mở cửa xe, quả nhiên có một tượng Phật phía sau. Tượng cao chừng một thước, tuy làm bằng đồng, nhưng tay nghề chế tác rất tốt.

Ngô Bình đưa tay ấn vào bức tượng đồng, sức mạnh Xích Minh tác động lên bức tượng đồng, khiến các nguyên tử đồng thay đổi và dần dần biến thành các nguyên tử vàng. Không khí xung quanh tụ lại và thúc đẩy sự biến đổi của đồng.

Trong khoảng hai phút, tượng Phật bằng đồng biến thành một tượng Phật bằng vàng ròng, và đó là vàng ròng có độ tinh khiết gần 100%!

Ngô Bình khiêng tượng Phật vàng lên lầu, mỗi bước anh đi, sàn nhà khẽ rung chuyển.

Khi anh trở lại nhà họ La lần nữa, mắt người nhà họ La suýt nữa nhảy ra ngoài khi nhìn thấy bức tượng Phật bằng vàng sáng chói.

Ngô Bình cẩn thận đặt nó lên chiếc bàn gỗ chắc chắn, cười nói: “Ông nội, ông xem có thích không”.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play