Ông cụ La nhanh chóng đứng dậy, dùng cả hai tay đỡ nó. Tượng Phật thực sự nặng tới mấy trăm cân nên ông ấy không thể nhấc nổi!

Ông ấy xúc động nói: “Tiểu Bình, món quà này đắt quá, ông không nhận được”.

Ngô Bình cười nói: “Ông nội, ông là ông nội của Phi Phi, cũng giống như ông nội của cháu vậy. Đây là chút lòng hiếu thảo của cháu và Phi Phi, xin ông hãy nhận lấy”.

La Phổ cũng sửng sốt, sờ sờ tượng Phật, ho khan một tiếng hỏi: “Ngô Bình, tượng Phật vàng này nặng bao nhiêu? Có phải tốn nhiều tiền lắm không?”

Ngô Bình cười nói: “Khoảng một trăm sáu mươi cân”.

Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, một trăm sáu mươi cân thì riêng giá vàng đã hơn tám mươi triệu. Nếu tính cả giá gia công thì nói trăm triệu cũng không quá!

Nhìn thấy con rể tương lai sắp đưa món quà trăm triệu cho bố vợ, Nhiếp Anh không thể ngồi yên, vội nói: “Tiểu Bình, thật ra chú La của con cũng sùng bái đạo Phật…”

Ngô Bình ngay lập tức nói: “Vậy thì hay quá. Hôm sau, con cũng sẽ tặng chú một tượng Phật vàng”.

Gia đình anh cả và chú ba của nhà họ La sắp phát điên rồi, không phải nói tượng Phật này một hai trăm triệu sao? Làm sao có thể cho đi hàng trăm triệu một cách tùy tiện như vậy? Có phải Ngô Bình vẫn chưa thể hiện hết tài lực của mình?

Ngay cả La Phổ cũng nghĩ đến điểm này, và ông ấy đang nghĩ xem nên hỏi như thế nào. Lúc này, Ngô Bình đưa thẻ ngân hàng cho Nhiếp Anh, cười nói: “Cô, vì cháu mà gia đình mình đã bị bàn ra tán vào rất nhiều. Cháu cũng đã khiến cô chú lo lắng. Số tiền này là tiền tiêu vặt mà cháu và Phi Phi biếu cô chú. Cũng không nhiều lắm, chỉ mười triệu thôi, chú thích mua gì cũng được ”.

La Phổ vội vàng nói: “Tiểu Bình, số tiền này chú không thể nhận được. Cháu và Phi Phi vẫn còn trẻ, có rất nhiều việc phải dùng đến tiền”.

Ngô Bình: “Chú, chú đừng khách sáo, cháu và Phi Phi không thiếu tiền”.

Nhiếp Anh đã nhanh tay cất tấm thẻ đi, cười nói: “Con gái tôi mắt nhìn người rất tốt, hơn xa hai ông bà già này”.

Tiếp theo, Ngô Bình trở thành tâm điểm của bữa tiệc, mọi người vây quanh anh đặt câu hỏi và Ngô Bình trả lời mọi câu hỏi. Điều này cũng khiến vợ chồng La Phổ ngày càng vừa mắt chàng con rể này.

Khi anh rời khỏi nhà họ La, La Phi Phi tiễn anh ra cửa.

Đi xuống lầu, La Phi Phi trợn mắt nhìn anh, hỏi: “Không phải anh mua tượng đồng sao? Làm sao biến thành vàng được vậy?”

Ngô Bình cười và nói: “Vốn dĩ nó là vàng, nhưng em không biết đó thôi”.

La Phi Phi: “Cho ông nội em một trăm triệu, anh thực sự rất hào phóng”.

Ngô Bình: “Anh nghe em nói ông nội không coi trọng bố em lắm, cũng không yêu thương em như những đứa cháu gái khác. Bây giờ anh tặng ông ấy một tượng Phật vàng, ông ấy tương lai sẽ ưu ái em hơn. Anh sẽ không bao giờ để cho em phải chịu thiệt thòi nữa”.

La Phi Phi vô cùng hạnh phúc, cô mỉm cười nói: “Tiểu Bình, em cảm thấy khoảng thời gian này giống như một giấc mơ vậy”.

Ngô Bình mỉm cười và nói: “Trong tương lai, giấc mơ của em sẽ còn đẹp hơn thế này”.

La Phi Phi nhào vào lòng anh, nhẹ nhàng nói: “Thật ra, anh không cần giàu có thì chúng ta vẫn có thể ở bên nhau, chỉ cần bình yên là được rồi”.

Ngô Bình đáp: “Chúng ta không chỉ sống bình yên mà còn có thể sống tiêu diêu tự tại. Phi Phi, sắp tới anh phải rời đi vài ngày. Nếu anh không ở đây, em phải chăm chỉ học hành đấy nhé”.

La Phi Phi hoảng sợ: “Tiểu Bình, anh đi đâu vậy?”

Ngô Bình: “Lâu lắm mới gặp được một người bạn, đến nơi anh sẽ gọi cho em”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play