Vì lý do này, La Phổ bắt đầu chuẩn bị, mua đồ ăn và rượu từ hai ngày trước. Hôm nay, ông ấy còn thức dậy lúc bốn giờ sáng để làm đồ ăn.
Lúc này, có hơn chục người đang ngồi trong nhà La Phổ, ông cụ và bà cụ La cũng ở đó.
Mọi người đang ngồi trò chuyện trong phòng khách, ông cụ La hỏi: “La Phổ, Phi Phi đâu? Con bé không ở nhà à?”
La Phổ vội vàng nói: “Bố, dạo này Phi Phi khá bận với kỳ thi. Nhưng con đã nói với nó rồi, nó nói sẽ đến ngay”.
Con gái của chú La Phi Phi, một cô gái với mái tóc gợn sóng cong môi nói: “Chú hai, không phải Phi Phi lại trượt môn nữa nên không dám về nhà đấy chứ?”
Người nói chuyện là cô con gái út của chú, tên là La Hạnh.
Nhiếp Anh vừa bưng đến hai đĩa trái cây sấy khô. Bà ấy nghe cháu chồng nói vậy thì lập tức không vui, thẳng thừng nói: “Mặc dù điểm của Phi Phi nhà bác chỉ ở mức trung bình nhưng con bé vẫn rất nghiêm túc trong học tập. Nếu không thì nó đã không vượt qua kỳ thi đại học rồi”.
Những lời của Nhiếp Anh khiến cô gái vừa nói cảm thấy rất khó chịu. Điểm thi đại học của cô ta thực sự không bằng La Phi Phi nên đang học ở một trường cao đẳng. Nhiếp Anh này rõ ràng đang chế giễu cô.
Dì ba là một phụ nữ trung niên có làn da trắng nõn, thân hình đầy đặn, dì cười “he he” nói: “Con gái ấy mà, điểm tốt hay kém không quan trọng, sau này con gái ai cũng sẽ kết hôn. Hạnh Nhi không vào được trường tử tế nào, nhưng bạn trai của nó rất giỏi. Hạnh Nhi, hãy nói cho mọi người biết bạn trai của con làm gì”.
La Hạnh cười nói: “Anh ấy tên là Hứa Lượng, cha mẹ anh ấy kinh doanh lớn, tài sản trị giá mấy chục triệu. Anh ấy hiện đang điều hành một công ty mỗi năm lãi hàng triệu tệ”.
Dì ba cười nói: “Thằng nhóc này có triển vọng thật đấy. Các cháu gái, tìm bạn trai nhất định phải sáng mắt ra. Không thể tìm những kẻ ở dưới đáy xã hội, học thức không có mà bản lĩnh cũng không nốt”, dì ba vừa nói vừa liếc xéo Nhiếp Anh.
Những lời này đã đánh trúng gót chân Ashin của Nhiếp Anh. Điều khiến bà ấy xấu hổ nhất chính là người bạn trai mà La Phi Phi của bà đã kết giao.
Lúc này, Nhiếp Anh cảm thấy lồng ngực như nghẹn lại, muốn nói gì đó phản bác nhưng lại không tìm được lời nào để phản bác.
Vừa lúc đó, chuông cửa vang lên.
La Phổ vội vàng mở cửa, và ngay khi cửa mở ra, La Phi Phi và Ngô Bình bước vào.
“Chào chú, chào cô”, Ngô Bình mỉm cười chào hỏi, trên tay cầm theo rất nhiều quà tặng.
Thấy người tới là Ngô Bình, La Phổ sắc mặt không tốt, tiến lên một bước, thấp giọng hỏi: “Sao cậu lại tới đây?”
La Phi Phi vội vàng ôm lấy cánh tay anh, nũng nịu nói: “Bố, sao bố có thể hỏi như vậy, Tiểu Bình tới thăm bố. Bố nhìn xem, anh ấy mua nhiều quà như vậy. Còn có loại trà mà bố thích nữa”.
Vì sự có mặt của người nhà, La Phổ không thể nổi giận, đành phải để Ngô Bình vào.
Cô cả nhìn Ngô Bình cười nói: “Đây là bạn trai của Phi Phi sao?”
Nhiếp Anh vươn tay nhận lấy món quà từ Ngô Bình. Bà ấy rất sành mấy món đồ này nên nhìn qua là biết ngay đây là một bộ mỹ phẩm cao cấp và một chiếc túi hàng hiệu.
Bà ấy lập tức đặt đồ xuống, cầm bộ mỹ phẩm lên, có chút kinh ngạc nói: “Phi Phi, mẹ nhìn thấy bộ mỹ phẩm này trong trung tâm thương mại, nó được bán với giá hơn mười nghìn tệ. Tại sao con lại tiêu tiền như vậy?”
Ngô Bình cười nói: “Cô à, con nghe Phi Phi nói cô đang dùng mỹ phẩm của nhãn hiệu này. Con không hiểu nhiều nên đã mua bộ tốt nhất của họ”.