Bốn viên cảnh sát thầm kêu trời xui xẻo, sao có thể đắc tội với một cao nhân như vậy. Tất cả bọn họ đều tức giận nhìn Phùng Lập Hiền.

Phùng Lập Hiền bất lực đáp: “Tôi sẽ trả tiền cho họ. Một triệu mỗi người, tức là tổng bốn triệu. Tiền sẽ được chuyển vào tài khoản của anh”.

Sau khi lấy thêm bốn triệu tệ, Ngô Bình ném thẻ phòng ra, nói: “Tạm thời để bọn họ nằm ở đây trước, tôi ra ngoài bốc thuốc, chậm nhất là ngày mai sẽ trở lại”.

Cứ như vậy, bỏ lại năm người mặt mũi xám xịt sau lưng, Ngô Bội và La Phi Phi ung dung rời khỏi đó.

Sau khi rời khách sạn, La Phi Phi vẫn còn bàng hoàng, cô liên tục kiểm tra tin nhắn đến điện thoại di động của Ngô Bình và lẩm bẩm: “Thật sự là mười hai triệu!”

Ngô Bình: “Phi Phi, em cảm thấy chúng ta nên mua xe trước hay mua nhà trước?”

La Phi Phi trợn mắt nhìn anh: “Đương nhiên là mua nhà rồi, sau này kết hôn chúng ta sẽ dùng”.

Ngô Bình cười “he he” và hỏi: “Muốn gả cho anh lắm rồi phải không?”

La Phi Phi đánh yêu anh một cái: “Đáng ghét, ai thèm gả cho anh cơ chứ”.

Hai người cười đùa không ngớt, sau đó lên một chiếc taxi đến khu biệt thự Ngư Châu đối diện trường học của La Phi Phi.

Biệt thự Ngư Châu là một khu nhà ở cao cấp của địa phương, giá mỗi mét vuông hơn năm mươi nghìn nhân dân tệ, những người mua nhà ở đây đều rất giàu có. Trong khu nhà này không có chiếc ô tô nào có giá dưới năm trăm nghìn nhân dân tệ, xe sang tiền triệu thì ở khắp nơi. Thậm chí còn có những chiếc siêu xe có giá lên tới hàng chục triệu tệ.

Khi đến cổng trường, La Phi Phi nhìn thấy sinh viên ra vào cổng trường, cô ấy chợt vỗ đầu kêu lên: “Ồ, hôm nay hình như có bài kiểm tra”.

Ngô Bình: “Thi môn gì vậy, nếu không quan trọng thì không đi cũng được”.

La Phi Phi: “Không được đâu, bài kiểm tra này sẽ được tính vào điểm tốt nghiệp, nếu em không tốt nghiệp được thì sẽ xong đời”.

Ngô Bình không còn cách nào khác đành nói: “Vậy chúng ta đi thi trước nhé”.

Trường của La Phi Phi tên gọi là Đại học Kim Thành. Tuy không được coi là trường đại học hạng nhất ở trong nước, nhưng vẫn được coi là trường đại học hạng hai, ít nhất những sinh viên tốt nghiệp ở đây có thể tìm được một công việc ổn định.

La Phi Phi đang học chuyên ngành quản trị kinh doanh. Ngành học này thực ra rất chung chung, những người học ngành này nếu không có gia thế để nhờ cậy thì thường không xin được công việc đúng ngành. Kết cục là cuối cùng hoặc bán hàng hoặc đi làm thêm. Những người tốt nghiệp từ đây mà được làm quản lý thực sự rất ít.

Ngô Bình cùng cô đi tới lớp học, La Phi Phi vẻ mặt khổ sở nói: “Xong đời rồi, mấy ngày nay em đều không ôn bài!”

Ngô Bình đã nằm viện suốt những ngày qua. Cô ấy xin nghỉ dài ngày để chăm sóc anh, làm gì có thời gian ôn bài, giờ lại sắp thi, bận rộn vô cùng.

Anh bảo: “Không sao, cùng lắm thì thi lại”.

La Phi Phi bĩu môi: “Em không muốn thi lại đâu”.

Còn một lúc mới thi, La Phi Phi vội vàng ôn tập. Thấy không ai chú ý, Ngô Bình bèn nói: “Phi Phi, anh sẽ châm cứu cho em, giúp em nâng cao khả năng ghi nhớ, đảm bảo sẽ thi đỗ”.

La Phi Phi hoài nghi nhìn anh: “Thật sao?”

Ngô Bình đáp: “Thử một tí là biết ngay thôi mà”.

Anh luôn đem bộ kim châm bên mình, lập tức châm mười mấy cây kim cho La Phi Phi. Ngay tức thì, La Phi Phi cảm thấy mạch suy nghĩ của mình trở nên rõ ràng, có năng lực nhìn qua một lần sẽ không quên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play