Ngô Bình bảo: “Em mau học đi, thời gian vẫn kịp”.

Nội dung thi lần này chủ yếu nằm ở hai quyển sách. La Phi Phi lật sách loạt soạt, mỗi trang chỉ cần lướt mắt vài lần đã thuộc, hiệu suất cực cao.

Lúc này có một người đàn ông cao to lực lưỡng từ cửa bước vào. Người đó nhìn quanh quất, sau khi thấy La Phi Phi và Ngô Bình thì cười khẩy, chỉ tay vào Ngô Bình rồi ngoắc ngoắc ngón tay.

Ngô Bình nhận ra đối phương. Đó là Lưu Thành Võ, một trong những người theo đuổi La Phi Phi, nghe nói từng luyện võ, gia đình cũng giàu có. Có điều La Phi Phi quyết không thay lòng, vẫn đi theo Ngô Bình, ai theo đuổi cũng vô ích.

Ngô Bình bảo La Phi Phi “chăm chỉ ôn bài nhé”, sau đó nhanh chóng bước ra ngoài cửa.

Lưu Thành Võ cao một mét tám mươi bảy, lạnh lùng lên tiếng: “Ngô Bình, sau này tránh xa La Phi Phi một chút đi!”

Ngô Bình đáp: “Anh là ai mà bảo tôi tránh thì tôi phải tránh chứ?”

Lưu Thành Võ cười khẩy: “La Phi Phi đã lấy hai triệu của anh Chu để chữa bệnh cho anh rồi. Bây giờ anh đã không sao, tiền của anh Chu cũng không thể bỏ ra vô ích”.

Ngô Bình hỏi: “Người họ Chu đó đang ở đâu?”

Lưu Thành Võ trả lời: “Anh Chu không ở đây, tuần sau mới về được, anh ấy bảo tôi trông chừng giúp”.

Ngô Bình bảo: “Tự lo cho thân mình trước đi, đừng lo chuyện bao đồng”, nói xong, anh đẩy Lưu Thành Võ ra.

Cú đẩy này cực kỳ mạnh. Lưu Thành Võ đứng không vững, loạng choạng lùi về sau mười mấy bước, cuối cùng ngã phịch xuống đất.

Lưu Thành Võ cả kinh. Là người từng luyện võ, Lưu Thành Võ hỏi ngay: “Anh biết võ?”

Ngô Bình đi đến bên cạnh lan can, bóp nhẹ thanh lan can làm bằng hợp kim nhôm, ngay lập tức để lại nắm dấu tay rõ rệt. Anh bảo: “Về nói với tên họ Chu, hai triệu ấy, tôi sẽ trả lại cả gốc lẫn lãi. Còn về Phi Phi, anh ta nên từ bỏ đi”.

Để lại Lưu Thành Võ đang sững sờ, Ngô Bình quay về chỗ của mình.

La Phi Phi chăm chú học, chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi. Ngô Bình lấy sách quạt cho cô ấy, cười nói: “Đừng gấp gáp, cứ từ từ đọc”.

Cuối cùng, La Phi Phi cũng ghi nhớ hết nội dung của hai quyển sách. Cộng thêm việc cô ấy học qua một lần, chẳng mấy chốc đã tiếp thu xong những kiến thức này. Khuôn mặt thanh tú lộ rõ vẻ sửng sốt: “Tiểu Bình, anh cừ thật đấy, em đã nhớ cả rồi!”

Ngô Bình hỏi: “Bây giờ còn lo mình không thi đỗ được hay không?”

La Phi Phi cười hì hì: “Em không dám nói mình sẽ đạt hạng nhất, nhưng top năm chắc chắn không thành vấn đề”.

Một lúc sau, La Phi Phi đến điểm thi.

Ngô Bình rảnh rỗi, bèn tìm một khu rừng nhỏ trong trường để luyện công. Trong đầu anh có vô số công pháp, nhưng cái cần thiết nhất hiện nay là thuật luyện hình. Dù sao thì trước mặt người bình thường, tố chất cơ thể vẫn là thứ quan trọng nhất.

Anh vừa vào rừng thì thấy một nam sinh đang luyện quyền pháp ở đó. Ngô Bình bước đến, đối phương đột nhiên thu quyền, quay người lạnh lùng nhìn anh, lãnh đạm nói: “Không ngờ tôi lại gặp phải đối thủ nhanh như vậy”.

Ngô Bình nheo mắt: “Đối thủ? Ý anh là gì?”

Nam sinh bảo: “Không nhiều người có thể mở cánh cổng thế giới song song, hợp hai thể làm một. Chắc chắn anh cũng là thiên kiêu”.

Ngô Bình nhìn đối phương: “Ý anh là, nơi này là thế giới song song?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play