Ngô Bình vỗ vai Phùng Lập Hiền, cười nói: “Anh Phùng, làm gì mà nóng nảy thế?”

Phùng Lập Hiền nghiêng người nhìn anh chằm chằm: “Chẳng phải anh nói muốn tôi tới mời anh sao? Tôi không chỉ đến mà còn mang theo một vài người bạn cảnh sát của tôi đến nữa đây”.

Ngô Bình mỉm cười, bắt tay từng người một: “Hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm. Tôi kêu anh Phùng tới đây là để nói về tình hình của con gái anh ấy”.

Phùng Lập Hiền mất kiên nhẫn nói: “Được rồi, anh có thể đi theo tôi ngay bây giờ không?”

Ngô Bình liếc nhìn đồng hồ, bình tĩnh nói: “Không vội, đợi tôi ba phút”.

Phùng Lập Hiền cau mày: “Anh nói cái gì cơ?”

Ngô Bình: “Tôi nói anh chờ ba phút”.

Phùng Lập Hiền trầm giọng nói: “Ranh con, nếu như dám giở trò, tôi sẽ cho anh mất cả chì lẫn chài!”

Ngô Bình phớt lờ anh ta, tiếp tục nói cười với La Phi Phi.

Phùng Lập Hiền đợi một lúc, sau đó tức giận nói: “Ranh con, đừng có mà quá đáng”.

Anh ta vừa dứt lời, một bên thân thể đột nhiên tê dại, sau đó nửa người mất đi mọi cảm giác. Anh ta kinh hãi vội vàng hỏi: “Tôi bị làm sao vậy?”

Mấy viên cảnh sát muốn giúp anh ta, nhưng cơ thể họ cũng trở nên tê dại và không thể di chuyển. Một người ngã xuống đất “phịch” một cái, người thứ hai cũng ngã xuống đất làm gãy cả chiếc răng cửa và chảy rất nhiều máu.

Ngô Bình mặt vô cảm hỏi: “Các vị, các vị bị sao vậy? Có cần tôi chữa bệnh cho không?”

Phùng Lập Hiền vừa ngạc nhiên vừa tức giận: “Ranh con, cậu đã làm gì chúng tôi phải không?”

Ngô Bình hờ hững đáp: “Đương nhiên không phải, anh vừa mới tới đây, cũng không ăn hay uống cùng tôi, cho nên chuyện của anh chẳng liên quan gì đến tôi”.

Phùng Lập Hiền lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ chuyện gì xảy ra, anh lập tức chữa trị cho tôi, nếu không…”

Ngô Bình nhìn anh ta chằm chằm: “Nếu không, sau một giờ, máu của anh sẽ đông lại, toàn thân sẽ co rút, anh sẽ vô cùng đau đớn mà chết. Việc này không thể chậm trễ, anh phải được chữa trị trong vòng nửa giờ”.

Phùng Lập Hiền cả kinh, lập tức trở nên khách sáo, cười nói: “Anh Ngô, mọi người không có thù oán gì, anh còn có ơn với tôi. Chẳng lẽ cứ phải làm thế này sao?”

Ngô Bình: “Bệnh của anh rất khó điều trị. Hiện tại tôi có thể giúp bệnh thuyên giảm, nhưng anh sẽ phải điều trị cách tuần. Nếu không, anh vẫn sẽ bị liệt hoàn toàn, sống không bằng chết”.

Phùng Lập Hiền ngay lập tức hiểu rằng Ngô Bình đang chơi khăm mình. Anh ta nghiến răng và hỏi: “Người ngay không nói lời mờ ám, anh thực sự muốn gì?”

Ngô Bình: “Tôi đương nhiên muốn giúp anh trị bệnh, nhưng trị bệnh này cần thuốc tốt. Thuốc của tôi tương đối đắt, đặc biệt là lần thứ nhất trị liệu, riêng chi phí gốc tôi phải bỏ ra đã là hai triệu, cộng thêm tiền chữa bệnh cho con gái anh nữa. Vậy tổng tôi tính anh tám triệu tệ”.

Phùng Lập Hiền sắc mặt cực kỳ khó coi, biết hôm nay mình bị gài bẫy, anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Được, tôi chuyển tiền cho anh!”

Vài phút sau, số tiền kia đến tài khoản của Ngô Bình. Cảm giác tê dại trên cơ thể Phùng Lập Hiền dần dần biến mất, cuối cùng anh ta cũng đứng dậy được. Tuy nhiên, anh ta cảm thấy trong cơ thể có thứ gì đó chưa được tiêu trừ, nó có thể bùng phát bất cứ lúc nào.

Anh ta trầm giọng nói: “Anh Ngô, anh không chữa dứt điểm bệnh cho tôi sao?”

Ngô Bình: “Y thuật của tôi có hạn, tạm thời không thể làm được. Từ giờ trở đi, tôi sẽ chữa bệnh cho anh mỗi tuần một lần, mỗi lần sẽ thu một triệu. Nhân tiện, những người bạn cảnh sát của anh cũng đang trong tình trạng nghiêm trọng, tôi không có đủ dược liệu nên sẽ cho họ một đơn thuốc sau. Tạm thời, chúng ta hãy dán cho họ vài miếng cao dán, giá một trăm nghìn tệ một miếng, phải dán đủ mười miếng. Nếu không dán vào, nửa ngày nữa họ sẽ chết, hơn nữa còn chết rất thảm”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play