Sau khi thu dọn đồ đạc, Ngô Bình nói: “Phi Phi, tối nay chúng ta ở khách sạn đi, môi trường ở đây quá tệ”.

Môi trường ở đây thực sự rất tồi tệ và rất khó chịu khi phải ngủ ở đây.

La Phi Phi gật đầu, cả hai thu dọn đồ đạc và đi đến khách sạn.

Ngô Bình đã chọn một khách sạn năm sao và thuê một căn phòng có giá hơn năm nghìn tệ một đêm.

La Phi Phi không thể thuyết phục anh chọn phòng rẻ hơn dù cô ấy cố gắng thế nào, cuối cùng chỉ đành thở dài nghe theo. Tuy nhiên, khi bước vào phòng, tâm trạng của cô đột nhiên tốt trở lại vì căn phòng này tốt hơn rất nhiều so với phòng bệnh.

Sau khi đi loanh quanh cả ngày, La Phi Phi đã mệt lắm rồi. Sau khi tắm và ăn nhẹ, cô ấy đi ngủ trước.

Ngô Bình không ngủ mà tiếp tục tu luyện, bởi vì anh phải đối phó với Phùng Lập Hiền vào ngày mai.

Anh ngồi khoanh chân, nguyên khí trong kinh mạch càng ngày càng dồi dào. Đến sáng sớm, thần niệm của anh cũng dung hợp với nó, nguyên khí thăng cấp thành chân khí.

Chân khí bắt đầu lưu chuyển trong cơ thể anh. Cơ bắp, xương, da và thịt của anh đột nhiên trải qua những thay đổi kỳ diệu, sức mạnh của anh tăng lên, phản ứng nhanh hơn và tinh thần cũng minh mẫn hơn. Anh vung một chưởng vào không trung, tạo ra một loạt tiếng nổ nhỏ trong không khí.

Lúc này, anh khẽ mỉm cười, nói: “Hiện tại, mình có thể xử lý những chuyện nhỏ rồi đây”.

Khi La Phi Phi tỉnh dậy, cô thấy Ngô Bình đã ngồi trong phòng ăn, trên bàn có một số món ăn nhẹ, bánh ngọt và một nồi súp.

Nhìn thấy La Phi Phi đang đứng ngẩn người ra, anh cười nói: “Phi Phi, thử tay nghề của anh đi. Mau ăn đi, ăn xong chúng ta đi mua nhà”.

La Phi Phi đầu chưa kịp nảy số, hỏi: “Mua nhà gì cơ?”

Ngô Bình: “Ở khách sạn không tiện, không phải em còn học đại học hơn một năm sao? Anh định mua một căn nhà đối diện trường em”.

La Phi Phi kinh ngạc thốt lên: “Anh muốn mua một căn nhà trong khu biệt thự Ngư Châu sao?”

Phải biết rằng, căn nhà rẻ nhất được bán ở khu biệt thự này là năm triệu tệ, diện tích không dưới một trăm năm mươi mét vuông, làm sao họ có thể mua được?

Ngô Bình kéo cô vào phòng tắm, nói: “Mau đi rửa mặt rồi ăn cơm”.

Sau khi rửa mặt và trang điểm, La Phi Phi cuối cùng cũng tỉnh táo lại, cô ấy hỏi: “Tiểu Bình, không phải anh đang nghĩ hắn ta sẽ thực sự cho chúng ta một triệu tệ đấy chứ?”

Ngô Bình: “Ừm, một triệu, không thiếu một xu”.

La Phi Phi cắn một miếng bánh ngọt, đôi mắt xinh đẹp lập tức sáng lên: “Ngon quá!”

Sau khi ăn sáng, Phùng Lập Hiền gọi điện hỏi liệu anh có thể đến bệnh viện để điều trị không.

Ngô Bình cười nói: “Phùng Lập Hiền, anh là người đi nhờ vả, không thể khách sáo hơn được sao? Tôi đang ở khách sạn, anh tới mời tôi đi”.

Phùng Lập Hiền sau khi nghe xong thì sững lại, sau đó cười khẩy đáp: “Được, tôi lập tức tới mời anh!”

Sau khi cúp điện thoại, Ngô Bình nhìn chiếc điện thoại di động một nghìn nhân dân tệ đã dùng ba năm rưỡi trên tay rồi nói với La Phi Phi: “Phải đi mua điện thoại mới trước, anh chán chiếc điện thoại nát này lắm rồi”.

Quả nhiên, một lát sau Phùng Lập Hiền đã đến, nhưng anh ta không đến một mình mà còn có bốn cảnh sát đi cùng. Bọn họ rất hung hăng và không hề có ý đồ tốt.

Chuông cửa không ngừng vang lên, đối phương rất lỗ mãng, La Phi Phi có chút sợ hãi trốn sau lưng Ngô Bình.

Ngô Bình ra mở cửa, Phùng Lập Hiền sải bước đi vào. Anh ta nhìn khung cảnh khách sạn vài lần rồi cười nhạo nói: “Thật sự là đầu óc của đám nông dân nhà nghèo. Có chút tiền đã vội chạy ra ngoài hưởng thụ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play