Mã Diễm Diễm lập tức nói: “Tôi khuyên cô đừng cho anh ta thử. Kẻ nghèo kiết xác này không mua nổi, lãng phí thời gian!”

Người bán hàng phớt lờ cô ta, mỉm cười lấy bộ quần áo xuống và bảo La Phi Phi vào trong thử đồ.

Người mẫu có chiều cao ngang với La Phi Phi, sau khi cô ấy mặc vào thì hoàn toàn vừa vặn, thậm chí trông đẹp hơn cả người mẫu.

Người bán hàng cười nói: “Đẹp quá. Tiên sinh, bạn gái anh xinh quá”.

Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy. Chỉ là đôi giày không hợp lắm. Xin hãy tìm giúp cô ấy một đôi giày khác”.

Người bán hàng đáp: “Vâng”.

Đôi giày được nhân viên bán hàng chọn trị giá hơn hai nghìn tệ, nhưng thực sự rất vừa vặn.

Mã Diễm Diễm vẫn chế nhạo: “Cố gắng để làm gì? Cuối cùng vẫn không mua nổi”.

Ngô Bình trả lời: “Nếu tôi có đủ khả năng thì cô ăn **** nhé? Không ăn thì lập tức biến mất khỏi tầm mắt của tôi!”

Mã Diễm Diễm tức giận nói: “Được rồi, nếu anh thực sự có thể mua chiếc váy này, anh nói gì cũng được!”

Ngô Bình: “Được, chúng ta hãy giao kèo thế nhé”.

Anh còn chọn thêm phụ kiện cho La Phi Phi, sau đó tính cả đôi giày cũng tiêu hết hơn mười nghìn tệ nữa. Anh lấy điện thoại di động ra và thanh toán ngay tại chỗ.

Nhìn thấy hóa đơn trong tay Ngô Bình, Mã Diễm Diễm sửng sốt. Tên khốn keo kẹt này lấy đâu ra tiền để mua bộ váy đắt tiền như vậy?

Ngô Bình giơ hóa đơn lên và hỏi: “Mã Diễm Diễm, cô định ăn **** chó hay **** mèo? Gần đây có một cửa hàng thú cưng, cô có thể chọn bất cứ thứ gì cô muốn”.

Mặt Mã Diễm Diễm tái nhợt, cô ta quay đi không nói lời nào. Sau đó, hai cô gái đi cùng nhanh chóng đuổi theo sau.

Đứng trước gương soi toàn thân, La Phi Phi trong lòng dâng lên một cảm giác vui sướng, nói: “Tiểu Bình, hơn mười nghìn tệ, như vậy quá đắt”.

Ngô Bình: “Chỉ cần em thích thì không đắt chút nào. Đi thôi, chúng ta đi mua túi xách”.

La Phi Phi mặt khổ sở: “Vẫn mua nữa sao?”

Ngô Bình: “Anh nhớ lần trước em nhìn thấy một bạn học nữ mang một chiếc túi, em đã khen nó rất đẹp. Anh đã đặc biệt tìm kiếm chiếc túi đó, nó được bán ở một cửa hàng phía trước. Lúc đó anh đã tự nói với mình khi nào có tiền, việc đầu tiên anh làm sẽ là mua chiếc túi này cho em”.

La Phi Phi hai mắt đỏ hoe: “Tiểu Bình, anh thật tốt với em!”

Ngô Bình khẽ thở dài: “Câu này phải là anh nói mới đúng. Bao nhiêu năm qua, em chưa bao giờ rời xa anh, chưa bao giờ cho rằng anh là thằng vô dụng. Làm sao anh có thể nhẫn tâm để em chịu thiệt thòi, bị người đời khinh thường kia chứ?”

Người bán hàng cười nói: “Tôi thật hâm mộ hai người, tuổi còn trẻ thật tốt”.

Cả hai nắm tay nhau mua một chiếc túi hàng hiệu hơn mười nghìn tệ. Trước khi đi, Ngô Bình còn chi thêm bảy mươi nghìn tệ để mua một chiếc đồng hồ cho La Phi Phi.

La Phi Phi không có nhiều tiền, nhưng cô ấy cũng cố gắng hết sức để chọn cho Ngô Bình một bộ quần áo tươm tất và một chiếc thắt lưng. Kết quả là, chi phí sinh hoạt nửa cuối năm của cô đã đi tong.

Cả hai vui vẻ trở lại phòng bệnh thì thấy Phùng Lập Hiền đang đợi anh.

Phùng Lập Hiền tỏ ra không hài lòng: “Anh đã ở đâu vậy? Lâu như vậy mới quay lại, anh có biết tôi chờ anh lâu lắm rồi không?”

Ngô Bình: “Bệnh của con gái anh đến ngày mai mới chữa được, dù sao cô bé cũng vừa mới tỉnh lại mà thôi”.

Phùng Lập Hiền cau mày và nói: “Tại sao anh không nói sớm hơn?”, nói xong anh ta tức giận bỏ đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play