“Đương nhiên rồi, anh đã nói là anh muốn mua cho em chiếc váy đẹp đó mà”.

La Phi Phi: “Tiểu Bình, tốt hơn là không nên tiêu tiền bừa bãi, chúng ta vẫn còn nợ nần”.

Ngô Bình: “Không sao, tên họ Phùng nhất định sẽ ngoan ngoãn trả tiền chúng ta”.

La Phi Phi cuối cùng cũng không thể cản được Ngô Bình. Hai người đến khu phố thương mại đối diện bệnh viện. Phố thương mại cách trường học của La Phi Phi không xa, đi bộ đến đó chỉ mất mười phút, nam nữ sinh trong trường thường mua sắm ở đây.

Các sản phẩm trên con phố thương mại này chủ yếu là hàng cao cấp, cũng có một số cửa hàng sang trọng. Tuy nhiên, Ngô Bình và La Phi Phi chỉ từng ghé qua những cửa hàng này chứ chưa bao giờ mua đồ ở đó bởi vì chúng thực sự quá đắt.

Đi dạo trên phố thương mại, Ngô Bình không khỏi có chút áy náy khi nhìn La Phi Phi xinh đẹp đi bên cạnh mình. Trí nhớ cho anh biết, món quà đắt nhất mà anh mua cho La Phi Phi là một chiếc váy được giảm giá còn hai trăm tệ.

Chẳng mấy chốc, họ đã đến một cửa hàng của một thương hiệu quần áo cao cấp. Qua cửa sổ, Ngô Bình thoáng nhìn thấy một chiếc váy màu tím.

Chiếc váy này được thiết kế rất đẹp, và tất nhiên giá của nó cũng rất chát. Giá của nó cao tới hơn mười nghìn tệ và không giảm giá. Nếu muốn mua thêm phụ kiện đi cùng váy, còn phải chi thêm hơn năm nghìn tệ. Tổng giá chiếc váy là hơn mười lăm nghìn tệ.

Cho dù đã nhìn thấy vô số lần, nhưng khi lại đứng trước chiếc váy màu tím này, trong mắt La Phi Phi vẫn có chút mê mẩn. Tuy nhiên, cô vẫn lắc đầu: “Đắt quá không mua được”.

Ngô Bình cười và nói: “Hiếm khi anh giàu như vậy, vì vậy anh nhất định phải mua nó cho em”.

Đúng lúc này, sau lưng hai người vang lên một giọng nói đầy giễu cợt.

“Chậc chậc, Phi Phi, muốn mua quần áo sao?”

Ngô Bình quay đầu lại và thấy ba cô gái đứng cạnh nhau cách đó không xa. Bọn họ nhìn La Phi Phi với ánh mắt ghen tị và chế giễu.

Ngô Bình nhận ra ba cô gái này, hai người trong số họ là bạn cùng phòng của La Phi Phi, người còn lại cũng học cùng lớp. Người vừa nói tên là Mã Diễm Diễm, sống trong ký túc xá cùng La Phi Phi. Mã Diễm Diễm này thường xuyên bắt nạt La Phi Phi. Ngô Bình đã từng đến trường tìm cô ta nói chuyện nhưng cô ta rất hung dữ và đã gọi bảo vệ trường đuổi Ngô Bình ra ngoài.

La Phi Phi không nói gì, còn Ngô Bình thản nhiên đáp: “Đúng vậy, thật tình cờ, bọn tôi cũng đi mua quần áo”.

Mã Diễm Diễm cười khẩy: “Mua quần áo thì đến quầy hàng rẻ tiền trên phố đi. Anh là công nhân nghèo, thu nhập một tháng cũng không mua nổi chiếc váy này đúng không?”

Ngô Bình chế nhạo: “Mã Diễm Diễm, cô thực sự rất coi thường người khác. Làm sao cô biết tôi không đủ khả năng mua? Cô có phải là con giun đũa trong phân của tôi đâu?”

Mã Diễm Diễm giận dữ, khóe miệng nhếch lên: “Anh gọi ai là giun đũa! Anh còn lâu mới mua được chiếc váy này, đúng là đồ nghèo kiết xác!”

Ngô Bình: “Váy đẹp như vậy chỉ có Phi Phi của tôi mới mặc được. Cô đừng xem làm gì, dáng xấu như cô không thể mặc được đâu”, nói xong, anh mỉm cười rồi kéo La Phi Phi vào trong cửa hàng.

Mã Diễm Diễm tức gần chết. Cô ta cũng kéo hai cô gái kia vào theo, cười lạnh nói: “Tôi muốn xem anh dùng cái gì để mua một chiếc váy trị giá hơn mười nghìn tệ!”

Vừa vào cửa, nhân viên bán hàng liền tươi cười chào đón: “Trai đẹp gái xinh, các vị muốn xem sản phẩm nào?”

Ngô Bình chỉ vào chiếc váy màu tím trước cửa sổ trưng bày, nói: “Lấy cái này xuống cho bạn gái tôi mặc thử”.

Người bán hàng mỉm cười và nói: “Vâng thưa tiên sinh”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play