Người đàn ông đáp: “Là nó tự tỉnh lại. Bác sĩ, con gái tôi mọi thứ đều bình thường chứ?”

Bác sĩ gật đầu: “Dấu hiệu sống ổn định, cơ thể bình thường!”

Thêm vài bác sĩ lần lượt đến, sau khi tất cả rời đi, Ngô Bình nói: “Con gái anh đã tỉnh, đến lúc thực hiện lời hứa rồi”.

Người đàn ông thản nhiên nói: “Người anh em, nếu mấy mũi kim mà kiếm được ba triệu tệ thì tiền kiếm quá dễ rồi”.

Ngô Bình nhìn anh ta, không hề tức giận, hỏi: “Vậy anh cảm thấy bao nhiêu là thích hợp?”

Người đàn ông: “Bao gồm cả bát thuốc này, tôi cho anh một trăm năm mươi nghìn tệ, anh thấy thế nào?”

Ngô Bình vui vẻ đồng ý: “Được, một trăm năm mươi nghìn thì một trăm năm mươi nghìn”.

Người đàn ông cười nói: “Người anh em thật là hào sảng, tôi lập tức chuyển tiền cho anh”.

Nhìn thấy tiền đã đến tài khoản, Ngô Bình hỏi: “Tôi có thể hỏi họ của anh không?”

Người đàn ông đáp: “Tôi họ Phùng, Phùng Lập Hiền”

Ngô Bình: “Anh Phùng, con gái anh tuy đã tỉnh nhưng não có chút vấn đề. Hai ba ngày nữa chắc sẽ tiếp tục hôn mê, anh tốt nhất nên chuẩn bị trước, kẻo cô bé ngã bất thình lình mà bị thương”.

Phùng Lập Hiền mặt biến sắc: “Anh còn cố tình để lại quân cờ này sao?”

Ngô Bình: “Cũng không hằn. Tình trạng hôn mê của con gái anh có liên quan đến một tổn thương trong não”.

Phùng Lập Hiền sắc mặt liên tục thay đổi, anh ta hỏi: “Người anh em, anh có thể chữa khỏi cho con gái tôi sao?”

Ngô Bình: “Đúng vậy. Nhưng phí tôi đưa ra sẽ rất cao”.

Phùng Lập Hiền thở phào nhẹ nhõm: “Người anh em, anh định tính bao nhiêu?”

Ngô Bình: “Quá trình trị liệu phức tạp, không thể dưới một triệu”.

Phùng Lập Hiền sau khi nghe điều này, bật cười “ha ha” và nói: “Người anh em, anh có biết tôi là ai không?”

Ngô Bình: “Tôi không có hứng thú với việc anh là ai”.

Phùng Lập Hiền mặt sa sầm lại: “Anh tìm nhầm người để tống tiền rồi! Anh ngoan ngoãn chữa bệnh cho con gái tôi đi, nếu không tôi sẽ gọi điện cho người đến bắt anh! Nếu như con gái tôi lại hôn mê bất tỉnh, tôi sẽ nói là do thuốc của anh có vấn đề!”

La Phi Phi vừa sợ vừa giận, nói: “Sao anh có thể làm như vậy? Thật quá đáng!”

Ngô Bình liếc Phùng Lập Hiền rồi đột nhiên mỉm cười: “Được rồi, tôi sợ anh rồi. Tôi sẽ trở về phòng nghỉ ngơi một lúc, tôi sẽ chữa bệnh cho con gái anh sau khi tôi đỡ mệt”.

Phùng Lập Hiền khịt mũi: “Lựa chọn thông minh đấy. Anh về đi!”

Trở lại phòng bệnh, La Phi Phi tức giận đến quặn cả bụng: “Anh ta quá vô liêm sỉ! Không cho tiền cũng không sao, lại còn uy hiếp chúng ta. Em tức quá!”

Ngô Bình bình thản nói: “Yên tâm đi. Người uy hiếp chúng ta nhất định sẽ không có kết cục tốt, chúng ta cùng chờ xem”.

La Phi Phi hỏi: “Tiểu Bình, tại sao chúng ta không bỏ đi luôn?”

Ngô Bình: “Đi đâu bây giờ? Bọn họ tra một lát là có thể tra ra thân phận của ta”.

La Phi Phi: “Vậy chúng ta nên làm gì đây? Nếu không thì phải chữa trị miễn phí cho cô bé kia?”

Ngô Bình xoa đầu cô: “Không vội, anh đi thay quần áo, chúng ta đi dạo phố đã”.

La Phi Phi hai mắt sáng lên: “Đi thật sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play