Cô bé lắc đầu: “Bố, con không có sức, đói quá”.

Người đàn ông nhìn Ngô Bình, hỏi: “Người anh em, con gái tôi nói đói bụng, có thể cho nó ăn không?”

Ngô Bình đáp: “Giờ chưa được, cô bé hiện tại cần uống canh Ngũ Hành Đại Bổ mới có thể nhanh chóng khôi phục nguyên khí”.

Người đàn ông vội vàng hỏi: “Được, tôi có thể mua canh đó ở đâu?”

Ngô Bình ho một tiếng, nhìn La Phi Phi và nói: “Phi Phi, hãy đem các loại thuốc anh nhờ mua trước đó đi sắc thuốc”.

La Phi Phi “vâng” một tiếng và vội vã quay trở lại phòng bệnh trước đó.

Ngô Bình nghiêm mặt nói: “Canh đại bổ của tôi được nấu từ nhân sâm rừng năm trăm năm tuổi. Tôi có thể hồi phục nhanh như vậy là nhờ ba bát canh đó. Cho nên món canh này có giá hơi cao. Ít nhất cũng phải thu của anh thêm một trăm nghìn tệ”.

Người đàn ông cười nói: “Một trăm nghìn tệ không thành vấn đề, miễn là tốt cho con gái tôi, bao nhiêu tiền cũng mua”.

Ngô Bình đáp: “Trước hết hãy cho cô bé uống chút nước muối nhạt, chỉ một chút thôi không được uống nhiều”.

“Được, tôi lập tức cho con bé uống”.

Ngô Bình cũng trở lại giúp La Phi Phi sắc thuốc. Vẫn làm theo các bước trước đó, nhưng lần này là anh tự làm.

La Phi Phi mỉm cười và nói: “Tiểu Bình, anh thật lợi hại. Ngay cả các bác sĩ ở thủ đô cũng không thể chữa khỏi, nhưng anh chỉ cần vài mũi kim là có thể khiến cô bé tỉnh dậy”.

Ngô Bình: “Cô bé này có bệnh còn chưa khỏi, sau này sẽ còn hôn mê nữa”.

La Phi Phi cả kinh: “Vẫn chưa khỏi sao?”

Ngô Bình: “Não cô bé có thứ gì đó đang phát triển, muốn chữa khỏi thì phải uống thuốc”.

La Phi Phi: “Tiểu Bình, anh có thể chữa khỏi cho cô bé phải không?”

Ngô Bình: “Đương nhiên, anh là thần y mà”.

La Phi Phi mỉm cười, nói: “Em biết anh có thể làm được”.

Ngô Bình: “Sắc thuốc trước đi, bát thuốc này đáng giá một trăm nghìn tệ”.

La Phi Phi sửng sốt: “Một trăm nghìn tệ?”

Ngô Bình: “Đúng vậy. Một trăm nghìn tệ còn ít, đối với bọn họ là rẻ rồi”.

La Phi Phi: “Tiểu Bình, anh đúng là gian thương”.

Ngô Bình cười nói: “Nếu không phải gian thương thì sao có thể kiếm tiền cưới em làm vợ?”

“Đáng ghét!”

Hai người cười khúc khích, thuốc cuối cùng cũng sắc xong.

Sau khi thuốc được để nguội, La Phi Phi cầm bát thuốc lên và đút cho cô bé.

Hai vợ chồng ngửi được mùi thơm của thuốc, hai mắt sáng lên, người đàn ông nói: “Thuốc này có mùi thơm đặc biệt, vừa nhìn là biết rất kỳ diệu!”

Ngô Bình: “Đúng vậy. Bình thuốc này giá gốc đã mấy trăm nghìn tệ. Có điều bởi vì tôi cũng đang dùng, nên bớt chút ít cho anh”.

Người đàn ôn cười nói: “Cám ơn người anh em”.

Sau khi uống thuốc, không lâu sau, cô bé lấy lại tinh thần, từ từ ngồi dậy.

Sau đó, bác sĩ phụ trách đến. Kiểm tra xong, bác sĩ phụ trách vô cùng kinh ngạc, hỏi: “Ai đã chữa khỏi cho cô bé?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play