Chu Thanh Nghiên cười nói: “Em đã bước vào cảnh giới Chân Tiên, vài ngày nữa là xuất quan được rồi”.
Ngô Bình gật đầu: “Rất tốt, em có được truyền thừa của Quang Thành tiên sư nên cho dù là cảnh giới Chân Tiên nhưng sức mạnh cũng ngang ngửa Đạo Quân”.
Chu Thanh Nghiên: “Coi thường em hả? Sư tôn đã nói ngay cả Đại Đạo Tổ cũng không phải đối thủ của em”.
Ngô Bình hai mắt sáng lên: “Thật sao? Lợi hại!”
Anh đợi Chu Thanh Nghiên xuất quan. Hai ngày sau, tiên cảnh mở ra, Chu Thanh Nghiên bước ra, khí chất đã hoàn toàn thay đổi. Ngô Bình cảm thấy khí tức của cô cực kỳ thuần khiết, phong thái phi phàm nên không khỏi cảm thán: “Sư phụ của em, Quảng Thành tiên sư, ít nhất hiện tại cũng là Đạo Tôn rồi phải không?”
Chu Thanh Nghiên cười nói: “Sư phụ của em còn trên cả Đạo Tôn”.
Ngô Bình: “Cũng không ngoài dự đoán”.
Sau khi cùng Chu Thanh Nghiên trở về cung điện, anh gọi Hoả Hoàng Nhi lúc này đang ở Côn Luân Kiếm Cung tới.
Trong khoảng thời gian này, tu vi của Hoả Hoàng Nhi lại tăng lên, đã tu luyện đến tầng thứ mười Vô Tương Kiếm Kinh. Xét về thực lực, hiện tại Hoả Hoàng Nhi chắc chắn không thua kém Ngô Bình, thậm chí có thể còn mạnh hơn.
Hoả Hoàng Nhi cười nói: “Bố, bố nhớ con sao?”
Ngô Bình nghiêm túc nói: “Hoàng Nhi, một thời gian tới rất có thể bố sẽ gặp phải phiền phức, đến lúc đó có thể không lo được cho gia đình của mình. Vì vậy, bố hy vọng khi bố không ở bên cạnh, con có thể bảo vệ gia đình và duy trì ổn định cho đế quốc Thiên Võ”.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoả Hoàng Nhi đột nhiên trở nên nghiêm túc: “Bố, vậy con phải nghe theo ai?”
Ngô Bình: “Con hãy nghe lời dì”.
“Dì” ở đây chính là Đường Tử Di.
Hỏa Hoàng Nhi cười nói: “Được, con sẽ nghe lời dì!”
Sau khi thu xếp xong cho Hỏa Hoàng Nhi, Ngô Bình lại đến gặp thiên chủ Thanh Tuyết và dặn dò một số việc khác.
Sau đó, anh nhìn về phía xa và tự nhủ: “Không biết Hỉ Bảo giờ ra sao? Không biết nó có giành được truyền thừa hay không?”
Cuối cùng, Lý Mai đã hạ sinh một cô con gái cho Ngô Bình. Vừa đẻ ra không lâu, cô bé đã vơ lấy một quả hạnh mà gặm. Cho nên, tên ở nhà của cô bé được đặt là Hạnh Nhi, còn tên chính thức là Lý Thuần Thuần.
Đứa nhỏ vừa mới sinh ra liền trở thành cục cưng của mọi người, ngay cả Đỉnh Nhi, Khả Nhi, Thuỷ Sinh đều vây quanh cô bé.
Sự ra đời của con gái hoàng đế được cả đất nước ăn mừng. Ngô Bình thông báo với toàn dân và ra lệnh đặt tháp rượu ở tất cả các khách sạn, quán rượu. Tất cả mọi người dân đều có thể thưởng thức rượu từ tháp thoả thích trong ba ngày liền.
Không chỉ vậy, mỗi gia đình còn được phát gạo thần và vải tơ tằm. Nhân dân khắp thiên hạ hân hoan, ai nấy đều ca ngợi ân đức của hoàng đế.
Sau khi Hạnh Nhi được sinh ra, Ngô Bình đã gọi Cùng Kỳ, Tiểu Hoàng Long, Hắc Kì Lân và Chúc Long đến bên cạnh mình, dặn dò chúng phải chăm sóc tốt và đảm bảo an toàn cho cô chủ nhỏ trong mọi tình huống!
Vào ngày thứ bảy sau khi Hạnh Nhi ra đời, một bóng đen khổng lồ bao trùm kinh đô. Mọi người ngước nhìn lên thì thấy một người khổng lồ đứng sừng sững đầu đội trời chân đạp đất bay từ xa tới. Khi người khổng lồ đáp xuống, hình dáng của anh ta dần dần thu nhỏ lại và cuối cùng biến thành một cậu bé.