“Thánh nhân kiếp, có thể khiến mình tạm thời mất đi trí nhớ, thậm chí tu vi. Quá trình này so với luân hồi đại kiếp lúc trước thì càng nguy hiểm hơn”, anh tự nhủ: “Mình nhất định phải chuẩn bị thật sớm”.
Với tình hình hiện tại, đế quốc Thiên Võ không thể không có anh trấn giữ. Nếu như anh biến mất một thời gian, hoặc là sức mạnh suy yếu thì đế quốc Thiên Võ chắc chắn sẽ gặp phải một số vấn đề trong và ngoài nước. Vì vậy, anh nhất định phải sắp xếp trước. Phải làm sao để ngay cả khi anh vì tai kiếp mà hoá thành tro bụi thì gia đình anh vẫn có thể sống yên bình mà không bị liên luỵ.
“Xem ra, phải giúp những người thân cận của mình gia tăng sức mạnh càng sớm càng tốt”, anh tự nhủ.
Anh đi tìm Đào Như Tuyết, giờ cô là hoàng quý phi trong cung. Ngô Bình chưa đến nhưng những người hầu trong cung đã đến trước để thông báo.
Đào Như Tuyết đang luyện công, khi nghe tin Ngô Bình đến, cô vội vàng ra cửa đón anh. Nhìn thấy anh, cô tức giận nói: “Gặp anh bây giờ thực sự còn khó hơn gặp hoàng đế”.
Ngô Bình không nhịn được cười: “Vậy giờ anh không phải hoàng đế sao?”
Đến cung điện, Ngô Bình nói: “Như Tuyết, một thời gian nữa, anh có thể gặp phải tai kiếp của thánh nhân. Chính anh cũng không thể lường trước được hậu quả của tai kiếp này”.
Đào Như Tuyết sửng sốt: “Vậy em nên làm gì? Anh cần em làm gì?”
Ngô Bình cười nói: “Em không cần sợ, anh tới là để cho em một thứ”, sau đó anh lấy ra bộ giáp tiên Vĩnh Hằng.
Nhìn thấy bộ giáp tuyệt đẹp, Đào Như Tuyết cười nói: “Bộ giáp này khí tức rất mạnh mẽ, anh muốn tặng cho em sao?”
Ngô Bình đáp: “Mặc nó vào, em có thể có sức mạnh ngang cấp Đạo Tổ. Khi anh không ở đây, nếu đế quốc Thiên Võ xảy ra vấn đề, em có thể mặc chiếc áo giáp này và hành động để giải quyết rắc rối”.
Nụ cười trên môi Đào Như Tuyết dần biến mất: “Huyền Bình, nghiêm trọng đến vậy sao?”
Ngô Bình: “Phải chuẩn bị cho điều tồi tệ nhất. Ngoài ra, anh sẽ giao Thần Cơ Cổ cho em. Thần Cơ Cổ sẽ tiến hành Thần Cơ Cửu Biến nhằm cải thiện tư chất của em”.
Đào Như Tuyết vui mừng khôn xiết: “Tiểu Thần sắp trải qua Thần Cơ Cửu Biến sao?”
Lúc này, Tiểu Thần bay ra khỏi người Ngô Bình. Hình ảnh hiện tại của nó là một cái bóng mờ mờ ảo ảo, tỏa ra thần quang rực rỡ. Nó nói: “Nữ chủ nhân, trước đây khi ở trên người chủ nhân, tôi đã nhận được rất nhiều lợi ích. Thần Cơ Cửu Biến không còn xa nữa”.
Đào Như Tuyết hỏi: “Tiểu Thần, sau khi trải qua Thần Cơ Cửu Biến sẽ trở thành cái gì?”
Tiểu Thần: “Tôi cảm thấy mình sẽ trở thành một loại năng lượng, sau đó hợp nhất cùng chủ nhân”.
Ngô Bình: “Theo quan sát của anh, sau khi trải qua Thần Cơ Cửu Biến, Tiểu Thần ít nhất có thể nâng tu vi của em lên ngang với Đạo Quân. Hơn nữa thực lực của em sẽ còn vượt xa Đạo Quân bình thường”.
Đào Như Tuyết: “Lợi hại như vậy sao!”
Trong giây tiếp theo, Tiểu Thần đã nhập vào cơ thể của Đào Như Tuyết.
Đào Như Tuyết ôm lấy Ngô Bình, trong lòng vô cùng lo lắng: “Anh thông minh như vậy, chẳng lẽ không nghĩ ra biện pháp đối phó sao?”
Ngô Bình mỉm cười và nói: “Em phải tin tưởng vào anh chứ. Trước đây anh đã sống sót qua rất nhiều tai kiếp. Tai kiếp này không thể giết chết anh được đâu”.
Đào Như Tuyết: “Dù sao em chỉ mong anh bình an vô sự!”
Ngô Bình ở lại chỗ Đào Như Tuyết hai ngày, cả hai quấn lấy nhau cả ngày lẫn đêm. Đào Như Tuyết cuối cùng cũng hạ quyết tâm mang thai một đứa trẻ.
Ngày hôm sau, Ngô Bình đến động tiên Quảng Thành. Hôm nay Chu Thanh Nghiên cũng tình cờ ở đây. Khi nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy giận dữ nói: “Anh nói cách một thời gian sẽ đến thăm em, vậy mà một thời gian của anh là mấy tháng liền!”
Ngô Bình cười nói: “Không phải anh đã tới rồi sao? Thanh Nghiên, tiến độ thế nào rồi?”