Khi nhìn kỹ thì mới nhận ra đó là Lý Nguyên Tượng!

Cậu “phịch” một tiếng quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, cười nói: “Bố, con về rồi!”

Ngô Bình nhìn Lý Nguyên Tượng và cảm thấy cơ thể cậu ẩn chứa một sức mạnh to lớn, dường như đã hoà làm một với trời và đất. Ngô Bình hai mắt sáng lên, cười nói: “Hỉ Bảo, xem ra con đã đạt được không ít thành tựu tu luyện”.

Hỉ Bảo nháy mắt: “Bố, hay chúng ta giao lưu vài chiêu đi?”

Ngô Bình cười nói: “Nào!”

Dứt lời, hai cha con bay vút lên trời cao. Lý Nguyên Tượng tung ra một cú đấm.Trong khoảnh khắc, vũ trụ như lấy cậu làm trung tâm, một lực đạo khổng lồ ập về phía Ngô Bình.

Mặc dù Ngô Bình đỡ được cú đấm nhưng không hề dễ dàng. Hai người tung chiêu qua lại, Ngô Bình phải dùng sức để đỡ những cú đấm của Hỉ Bảo. Hiển nhiên, đây không phải là cuộc đấu sinh tử, Lý Nguyên Tượng cũng không dùng toàn lực. Nếu cậu dốc toàn lực, Ngô Bình có thể không phải là đối thủ của cậu!

Ngô Bình rất vui mừng, cười nói: “Được lắm, bố rất chờ mong con trở về, con tới vừa đúng lúc”.

Sau đó, Ngô Bình kể về việc mình sắp trải qua tai kiếp của thánh nhân khiến Hỉ Bảo rất lo lắng. Cậu hỏi: “Bố, sẽ không có nguy hiểm chứ?”

Ngô Bình cười nói: “Tai kiếp thì chắc chắn sẽ có nguy hiểm. Có điều, tai kiếp này rất kỳ quái, bố cũng không cách nào đoán trước. Có điều con cứ yên tâm, có tai kiếp nào mà bố chưa trải qua cơ chứ? Một thánh kiếp này không là gì”.

Lý Nguyên Tượng cảm thấy nhẹ nhõm và nói: “Bố đừng lo lắng. Khi bố không ở nhà, con sẽ chăm sóc gia đình thật tốt”.

Ngô Bình vỗ vai cậu và nói: “Được. Đừng để lộ tu vi của con. Những ngày này, hãy đến điện đường Cực Võ để tu luyện và học hỏi nhiều hơn”.

“Vâng!”

Khi Hạnh Nhi chào đời, Ngô Bình không đi đâu cho đến khi con gái nhỏ đầy tháng.

Sau khi uống rượu đầy tháng của con gái, anh bảo bố mình là Lý Niệm Tổ ở lại đó, còn anh đến Ngũ Hành Linh Thổ để thu thập một số dược liệu và chuẩn bị luyện chế một số linh dược.

Có một trận pháp dịch chuyển để trực tiếp đi tới Ngũ Hành Linh Thổ. Ngô Bình tiến vào trận pháp rồi đột nhiên biến mất. Trong quá trình dịch chuyển, một lực đạo kinh người đột nhiên từ trong cơ thể anh trào ra, cắt đứt thông đạo đi tới Ngũ Hành Linh Thổ. Thông đạo bị phá nát, Ngô Bình lập tức rơi vào một khoảng tối. Ở đó là bóng tối bao la vô tận, không có thời gian, không gian, âm thanh hay ánh sáng.

Ngô Bình cảm thấy tâm hồn mình cũng lặng đi, dần dần mất đi ý thức. Anh đang lơ lửng trong khoảng không vô tận, đột nhiên trước mặt xuất hiện một tia sáng yếu ớt, hình như là một lối ra. Lối ra đã tác động mạnh đến Ngô Bình, anh bị hút xuống và đi qua lối ra phát sáng.

Thân thể Ngô Bình xoay tròn một hồi, sau đó nặng nề đập xuống đất, hôn mê.

“Tiểu Bình, tỉnh lại đi, Tiểu Bình!”, một giọng nói lo lắng mà dịu dàng vang lên bên tai, đồng thời có một đôi tay nhỏ bé, nhẹ nhàng lay cơ thề anh.

Ngô Bình chậm rãi mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh, đồng thời cảm thấy vô cùng yếu ớt. Khi anh mở mắt ra, xung quanh anh là một ánh sáng trắng chói mắt. Khi nhìn rõ, anh mới phát hiện đó là giường bệnh và anh đang nằm trong một bệnh viện nào đó.

Bệnh viện? Giường bệnh? Đây là đâu?

Trước mặt anh là một thiếu nữ tuổi đôi mươi mắt ngân ngấn nước. Cô ấy rất xinh đẹp, có chút giống Đường Tử Di, có chút giống Lý Mai, lại có một khí chất độc đáo khác.

“Bùm!”

Một ký ức tràn vào não anh, khiến anh cười toe toét một lúc rồi lại sững người.

Cô gái hỏi: “Tiểu Bình, anh sao vậy? Có phải không khỏe ở đâu không?”

Thấy anh mở mắt ra, cô gái vừa vui vẻ vừa lo lắng, nhẹ nhàng hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play