Ngô Bình gật đầu: “Hiện giờ anh đã là Hoàng đế của đế quốc Thiên Võ, bận rộn nhiều việc. Em rất thông minh, nếu em có thể đến giúp anh, anh sẽ thoải mái hơn rất nhiều”.
Đường Băng Vân không hề do dự: “Anh đã cần đến em, tất nhiên em sẽ theo anh về”.
Ngô Bình rất vui mừng: “Biết thế thì lần trước anh đã đưa em đi rồi”.
Lúc này Đường Băng Vân sực nhớ đến chuyện gì đó: “Nhưng một khi em đi, Đông Phương Hách chắc chắn sẽ gây rắc rối cho viện chủ”.
Ngô Bình hỏi: “Đông Phương Hách từng đến đây à?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Dạo trước Đông Phương Hách đột nhiên đến đây, bảo là từ lâu đã nghe danh về dung mạo của em, còn nói mấy câu bẩn thỉu. Viện chủ bảo vệ em, lệnh cho em bế quan tu luyện. Đông Phương Hách cực kỳ bất mãn với ông ấy, bảo là sẽ đến đây trong vòng một tháng nữa và nhất định sẽ bắt em đi. Nếu em không có mặt ở đây, Đông Phương Hách chắc chắn sẽ làm khó viện chủ”.
Ngô Bình cười khẩy: “Tên Đông Phương Hách này đúng là chán sống, dám tơ tưởng đến người phụ nữ của anh!”
Đường Băng Vân bảo: “Huyền Bình à, người này có chỗ dựa lớn lắm đấy. Sư phụ của Đông Phương Hách chính là Thông Thiên lão tổ”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Băng Vân, bây giờ chúng ta sẽ đến thần thổ thông thiên, mở rộng lãnh thổ và xây dựng cơ nghiệp!”
Anh có tự tin để nói ra điều này. Những đệ tử mà anh mang theo từ Thông Thiên Cung đủ để chèo chống một môn phái hùng mạnh.
Để thành lập môn phái, tất nhiên phải tìm một số người để bàn bạc và đưa ra kiến nghị. Người đầu tiên Ngô Bình tìm đến dĩ nhiên là Hỗn Thiên Đạo Tổ Cơ Tiên Bằng.
Trong điện Hỗn Thiên, Ngô Bình vảo bốn đệ tử và Đường Băng Vân vào động thiên của mình trước, sau đó một mình đi gặp Cơ Tiên Bằng và nói rõ ý định của mình.
Sau khi nghe xong, Cơ Tiên Bằng trầm ngâm: “Về lý mà nói, ở thần thổ thông thiên, một nơi do người nào mở sẽ thuộc về người đó. Nhưng căn cơ của cậu ở thần thổ thông thiên còn nông lắm, anh đề nghị cậu lấy danh nghĩa của điện Hỗn Thiên để làm chuyện này trước đã. Chờ vị thế của cậu vững vàng rồi tự chủ cũng không muộn”.
Ngô Bình biết ý kiến của Cơ Tiên Bằng rất có lý, khẽ gật đầu: “Được, vậy xin làm phiền Cơ đại ca”.
Cơ Tiên Bằng cười đáp: “Giữa chúng ta đâu cần khách sáo như thế chứ”.
Ngô Bình hỏi: “Cơ đại ca, em nên đi hướng nào để tìm nhỉ?”
Cơ Tiên Bằng nói: “Tuy mọi người không nói rõ ra, nhưng ba thế lực lớn sẽ tìm kiếm theo ba hướng khác nhau”.
Nói đoạn, Cơ Tiên Bằng lấy ra một tấm bản đồ ra. Tấm bản đồ này chỉ có một phần sáng, những nơi còn lại đều tối. Ông ấy lấy bút vẽ hai đường lên bản đồ. Đường này lấy điện Hỗn Thiên làm trung tâm, hình thành một góc khoảng một trăm độ. Khu vực mở rộng ra ngoài từ góc này chính là ranh giới truyền thống điện Hỗn Thiên, việc tìm kiếm thường được tiến hành ở khu vực này.
Tương tự, điện Vạn Yêu cũng có một khu vực khoảng một trăm độ là địa bàn truyền thống của nó. So ra, diện tích của Thông Thiên Cung lớn hơn nhiều, góc tạo từ hai đường rơi vào khoảng một trăm sáu mươi độ.
Cơ Tiên Bằng nói: “Gần trăm năm qua, tiến độ tìm kiếm của điện Hỗn Thiên rất chậm, vì càng vào sâu càng nguy hiểm. Nếu cậu có bản lĩnh thì cứ việc đi tìm, khu vực mới được tìm ra đều có thể là địa bàn của cậu”.
Ngô Bình cười đáp: “Cảm ơn Cơ đại ca, vậy em không khách sáo nữa nhé”.
Cơ Tiên Bằng bảo: “Tìm kiếm ở thần thổ thông thiên, đáng sợ nhất là vào cấm địa, trong đó luôn tiềm ẩn nguy cơ, ngoài ra còn có những sinh linh cực mạnh của thần thổ. Tất nhiên, nếu cậu hàng phục được những sinh linh ấy thì có thể sai chúng canh gác nhà cửa giúp cậu”.