Bất thình lình, dãy núi Tử Kim và bia tiên biến thành một luồng kim quang, đi vào trong cơ thể Ngô Bình và cũng bị Kim Thần hấp thụ. Trong nháy mắt, thần thông Tử Kim Trấn Cửu Thiên đã đạt được viên mãn.
Núi tiên Tử Kim biến mất, cả Tử Kim Tiên Tông đều phát điên. Vô số người bay lên không trung và lùng sục khắp nơi.
Hồ Tứ Hải cũng vội vàng chạy đến, nhìn thấy hố sâu dưới đất liền run rẩy hỏi: “Chuyện… chuyện gì thế này?”
Ngô Bình đáp: “Ngọn núi này thật kỳ lạ. Tôi đang nghiên cứu bia tiên thì nó đột nhiên rung chuyển, làm chúng tôi sợ đến mức phải bay lên”.
Hồ Tứ Hải nhìn Ngô Bình, chắc chắn chuyện này có liên quan đến anh, nhưng biết thì đã sao kia chứ?
Hít một hơi sâu, Hồ Tứ Hải cúi người trước Ngô Bình: “Không còn núi tiên Tử Kim, e rằng Tử Kim Tiên Tông chúng tôi không tồn tại được bao lâu nữa!”
Ngô Bình cũng cảm thấy hơi ái ngại, đành húng hắng bảo: “Chuyện này ít nhiều gì cũng liên quan đến tôi. Thế này đi, tôi thấy công pháp tu hành của các ông quá hỗn tạp. Vậy nên tôi sẽ truyền cho ông một bộ công pháp tu tiên. Ý ông thế nào?”
Hồ Tứ Hải mừng rỡ, vội đáp: “Cảm ơn rất nhiều!”
Trong đầu Ngô Bình có vô số công pháp, anh chọn bừa một bộ, dùng cách thần truyền để truyền cho Hồ Tứ Hải, sau đó đưa bốn đệ tử rời khỏi thành Tử Kim.
Ra khỏi thành Tử Kim, Hắc Đáp phấn khích hỏi: “Sư phụ, có phải người đã luyện hoá núi tiên Tử Kim rồi không?”
Ngô Bình cười đáp: “Đó là một thần thông có tên là Tử Kim Trấn Cửu Thiên. Uy lực thế nào thì ta vẫn chưa rõ”.
Nói đoạn, anh đi đến một sa mạc hoang vu không người, phất tay một cái liền có ba nghìn phù văn xuất hiện giữa không trung, bài bố thành đại trận phù văn. Mỗi phù văn đều ẩn chứa sức mạnh cực lớn. Khi sức mạnh của ba nghìn phù văn hợp lại, sẽ hình thành một luồng sức mạnh đáng sợ đến mức có thể trấn áp đất trời.
Bốn đệ tử nhìn nhau rồi đồng loạt chạy đến đứng dưới phù văn. Ngay tức thì, bốn cao thủ cấp Đạo Tổ hoảng sợ tột độ rồi ngã sõng soài xuống đất. Sức mạnh khủng khiếp ấy ép họ không thở nổi, cũng không thi triển được bất cứ sức mạnh nào. Mà đấy là Ngô Bình vẫn chưa dùng hết sức, nếu dốc toàn lực để trấn áp, bốn đệ tử sẽ bị thương ngay!
“Mạnh quá!”, đám Hắc Đáp kinh ngạc thốt lên.
Ngô Bình thu thần thông về, cười bảo: “Thần thông này có ba loại biến đổi. Ta chỉ mới dùng nửa phần đầu của loại biến đổi đầu tiên thôi”.
Bạch Luyện cười nói: “Sư phụ có được thần thông này, Đạo Tổ bình thường tuyệt đối không phải là đối thủ của người”.
Ngô Bình lắc đầu: “Bây giờ ta vẫn chưa hoàn toàn điều khiển được thần thông này, nhưng đúng là nó đã giúp năng lực của ta tăng lên”.
Trở về viện Chu Tước, Ngô Bình tĩnh tâm ngồi thiền, ổn định lại thần thông vừa có được.
Hai hôm sau, cuối cùng Đường Băng Vân cũng xuất quan. Nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy liền vui sướng bổ nhào đến.
Đám Hắc Đáp vội vàng lên tiếng: “Kính chào sư nương!”
Đường Băng Vân ngẩn ra, sư nương?
Ngô Bình nói: “Giới thiệu với em, họ là đệ tử của anh, phải gọi em là sư nương đấy”.
Đường Băng Vân liếc anh: “Em vẫn chưa gả cho anh mà”.
Ngô Bình cười bảo: “Sớm muộn gì cũng phải gả thôi”.
Đường Băng Vân hỏi: “Huyền Bình này, sao tự dưng anh lại đến tìm em thế, có chuyện gì à?”