Ngô Bình biết hiện nay thần thổ thông thiên chỉ mới tìm kiếm được một phần rất nhỏ, vẫn còn một khu vực rộng lớn đang chờ anh khai phá. Anh chào tạm biệt Cơ Tiên Bằng, lấy điện Hỗn Thiên làm tâm, đi về hướng Đông Nam để tìm kiếm tiếp.
Chẳng bao lâu sau, anh đã đến rìa vùng tìm kiếm của điện Hỗn Thiên. Nơi này là một hoang mạc màu đỏ, biên giới có dựng bia đá, bên trên viết mấy câu đại loại như cấm vào sâu, có nguy hiểm.
Đường Băng Vân và bốn đệ tử ra khỏi động thiên. Bạch Luyện nói: “Sư phụ, sau này nơi đây sẽ là địa bàn của chúng ta”.
Ngô Bình bảo: “Phải đi vào tiếp, để lại không gian đủ lớn giữa điện Hỗn Thiên để tránh ảnh hưởng đến việc mở rộng sau này của điện Hỗn Thiên”.
Đường Băng Vân hỏi: “Huyền Bình, vậy chúng ta bắt đầu từ đâu?”
Ngô Bình cười đáp: “Dĩ nhiên là bắt đầu từ nơi nguy hiểm nhất”.
Dứt lời, anh bay lên trời, càng bay càng cao. Rồi anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để quan sát cả khu vực.
Có một dãy núi cực kỳ đặc biệt. Dãy núi này dài ba chục nghìn dặm, nơi rộng nhất lên đến chục nghìn dặm, trên núi rải rác rất nhiều trường lực kỳ lạ, nên có rất nhiều đỉnh núi lơ lửng giữa không trung.
Trên đỉnh núi có rất nhiều sinh linh đang sinh sống và mọc các loại thần dược. Quá rõ ràng, nơi này có hệ sinh thái độc lập, mà sinh linh trong đó không hề đơn giản chút nào.
Trong núi có một cung điện bỏ hoang, đã bị cây cối dây leo bao phủ, toả ra khí tức rất lạ. Anh đoán trường lực quái dị của dãy núi này bắt nguồn từ cung điện ấy.
Bên ngoài cung điện, có một chồng đá lạ toát ra uy thế kinh người, hiển nhiên nó cũng có sinh mệnh.
Quan sát một lúc, Ngô Bình đã biết dãy núi này chính là nơi mấu chốt. Nếu có thể kiểm soát nơi này, anh sẽ có thể lập môn phái ở đây.
Trở lại mặt đất, anh hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, em nghĩ môn phái do chúng ta thành lập nên lấy tên gì?”
Đường Băng Vân cười đáp: “Khi anh thành Thánh đã lĩnh ngộ được Đại Đạo Huyền Nguyên, vậy lấy tên là Huyền Nguyên Môn đi”.
Ngô Bình gật đầu: “Cũng được”.
Nói xong, anh đưa họ bay đến dãy núi, đáp xuống ngay trước cung điện ấy.
Mấy người họ vừa đến nơi, chồng đá lạ ở gần đó đột nhiên rung lên. Sau đó vô số hòn đá bay lên không trung, trong nháy mắt ngưng tụ thành một quái nhân đá cao hàng nghìn mét. Đôi mắt nó phun ra ngọn lửa màu tím đỏ, điên cuồng gầm thế, vung nắm đấm khổng lồ về phía họ.
“To gan!”
Đám Hắc Đáp nổi cơn thịnh nộ, lập tức biến thành người khổng lồ rồi giao chiến với người đá khổng lồ ấy.
Ngô Bình biết bốn đệ tử mình sở hữu năng lực phi thường nên không lo rằng họ sẽ thua. Anh bèn dẫn Đường Băng Vân đến trước cổng cung điện.
Cổng tự động mở ra, Ngô Bình nói: “Băng Vân, anh vào đó xem thử”.
Anh sải bước vào điện, cổng lập tức đóng lại.
Trong đại điện thắp mười ngọn đèn, trong mỗi tim đèn đều có một lá bùa đang cháy, phát ra ánh sáng muôn màu xinh đẹp.
Lúc này, mười trường lực chất chồng xuất hiện xung quanh anh, tất cả đều đang tác động lên người anh, khiến anh rất khó chịu.
Ngô Bình từng luyện kỹ thuật lực Si Vưu, chân lực đã đạt đến cảnh giới rất cao, cộng thêm việc anh đã là Thánh nhân, nên chỉ trong chớp mắt đã hiểu ra sự kỳ diệu của những trường lực này. Anh lập tức điều chỉnh trạng thái cơ thể để thích ứng với môi trường.