Ngô Bình hỏi: “Trương Ưng Thiên không hoàn thành được nhiệm vụ này à?”
Thông Thiên trả lời: “Đúng vậy”.
Ngô Bình thở dài: “Để tôi thử”.
Thông Thiên nói: “Trong núi có hơn mười bảy nghìn chủng tộc, mỗi tộc chỉ cần một con có thể tu tiên thì xem như cậu đạt yêu cầu”.
Ngô Bình mở hết thần niệm rồi bao phủ cả dãy núi này, chẳng mấy chốc đã tìm được một bầy khỉ.
Bầy khỉ này đã ở trạng thái bán yêu, có hơn trám trăm con, con nào cũng sở hữu sức mạnh vô biên. Khi Ngô Bình tiến vào địa bàn của chúng, bọn khỉ lập tức nhe nanh múa vuốt với anh.
Ngô Bình tìm một tảng đá lớn để ngồi xuống, hắng giọng rồi nói: “Này lũ khỉ, bây giờ ta sẽ truyền tiên pháp tối thượng cho các người”.
Dựa vào hiểu biết của mình về tiên đạo, anh lập tức giảng giải cho chúng nghe. Những lời anh nói có một loại vần nhịp rất thần kỳ, khiến vạn vật sinh linh hiểu được anh muốn biểu đạt điều gì.
Anh ngồi giảng suốt nửa ngày. Bầy khỉ vừa ăn vừa ngắm nghía anh như món đồ chơi mới, có con khỉ con còn ném đá vào người anh.
Ngô Bình cũng không quan tâm. Anh ngồi đó cả tháng, không quản gió mưa sấm chớp, ba mươi ngày như một. Mỗi lần anh giảng một thứ khác nhau, lần sau sẽ đơn giản và ngắn gọn hơn lần trước. Quá trình giảng pháp cũng là một quá trình sắp xếp lại những đạo lý tu hành.
Dù sao khỉ cũng không phải người, khi cảm giác hiếu kỳ ban đầu qua đi, chúng dần dần không để ý đến anh nữa. Anh nói mặc anh, khỉ chơi mặc khỉ, hết ăn lại ngủ.
Cuối cùng, vào ngày thứ một trăm, có một con khỉ đực trẻ có tâm trạng không tốt, cảm thấy cuộc sống khỉ này thật nhàm chán, bèn đến ngồi trước mặt Ngô Bình để nghe anh giảng pháp.
Nghe một lần không hiểu, nghe hai lần vẫn không hiểu, nhưng sau khi nghe mười lần, ba mươi lần, đôi tai nó đã chầm chậm dỏng lên. Nó đột nhiên cảm thấy những thứ Ngô Bình nói thật diệu kỳ.
Những con khỉ khác thấy nó ngồi đó cũng bắt chước ngồi theo, có hai con rồi sẽ có ba con, có ba con rồi sẽ có năm con.
Sau nửa năm, đã có hơn một trăm con khỉ ngồi trước mặt Ngô Bình, nghe anh giảng giải tiên đạo mỗi ngày, dần dần bắt đầu tu luyện, hấp thụ tinh hoa trăng trời, luyện thành tiên lực.
Năm năm sau, số lượng khỉ vẫn ngồi nghe pháp chỉ còn mười hai con. Khí chất của chúng đã khác hẳn, bình thản và điềm tĩnh hơn, tu vi cũng đạt đến trình độ nhất định, tương đương với cảnh giới Thần Hoá của Địa Tiên.
Ngô Bình đột nhiên ngừng giảng pháp, cười bảo: “Năm năm rồi, đã đến lúc đổi sang nơi khác”.
Rồi Ngô Bình đến nơi sói ở, vẫn tìm một tảng đá để giảng pháp. Sau năm năm nghiên cứu, bài giảng của anh đã đạt đến cảnh giới mưa dầm thấm đất, chỉ một câu nói đã có thể khiến sinh linh phải suy ngẫm.
Lần này anh chỉ mất hai năm, bên cạnh đã có thêm bảy con sói đi theo. Mười hai con khỉ và bảy con sói theo anh, tiếp tục đi đến nơi khác.
Hổ, nai, hạc, gà, ngựa hoang, rắn, sâu, tôm cá, vân vân, phàm là sinh linh, Ngô Bình đều sẽ ngồi xuống giảng pháp.
Sau đó ngay cả cây cối, cỏ dại, hồn ma lang thang, thậm chí là tảng đá có linh tính, anh đều sẽ giảng tiên pháp cho chúng.
Năm này qua năm nọ, ba trăm năm, năm trăm năm, một nghìn năm. Sau một nghìn năm trăm năm, đã có hàng chục nghìn sinh linh đi theo anh, trong đó có một số đã đạt tu vi cực cao.
Chúng theo Ngô Bình tu hành, có những sinh linh đã đạt đến giai đoạn Chân Tiên, một số ít còn đạt cấp bậc Đạo Quân. Trong số đó có một con khỉ, một con gấu, một con rắn, một con cáo tu thành Đạo Tổ!