Lúc này, Ngô Bình đã tinh luyện ra cốt lõi của tiên, thậm chí anh còn làm tốt hơn Thông Thiên tiên tổ. Trong mắt anh, tiên hợp với tất cả sinh linh của chư thiên vạn giới, chỉ cần sinh linh có thể tu luyện, vạn linh đều có thể thành tiên.

Tiên đạo của anh đã thoát ly khỏi Tiên tộc, trở thành pháp môn tu hành phổ cập cho chư thiên chúng linh.

Cuối cùng giọng nói của Thông Thiên cũng vang lên trong tai Ngô Bình: “Chúc mừng, cậu đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên”.

Ngô Bình hỏi: “Nhiệm vụ thứ hai là gì?”

Thông Thiên nói: “Nhiệm vụ thứ hai, khiêu chiến với người mạnh nhất cùng cảnh giới thuộc kỷ nguyên Tiên Đạo, chỉ cần kiên trì được mười nhịp hít thở xem như thành công”.

Ngô Bình đã giảng kinh một nghìn năm trăm năm, cũng tương đương với việc anh một nghìn năm trăm năm.

Anh đáp nhẹ: “Bắt đầu đi”.

Ngô Bình tiến vào một cánh cổng màu đỏ, sau cổng là một vùng sáng. Có một bóng dáng mơ hồ đứng trong đó. Ngô Bình vừa xuất hiện, cái bóng ấy đã di chuyển và tấn công anh.

Bất thình lình, Ngô Bình biến mất. Hai cái bóng đen mơ hồ đấu với nhau trong không gian, hoàn toàn không thể nhìn rõ họ ra tay thế nào, cũng không thể nhận thấy ai chiếm ưu thế.

Khoảng ba phút sau, Ngô Bình đột nhiên đứng im tại chỗ, cái bóng kia cuộn tròn lại rồi nổ một cái “ầm”.

Thông Thiên nói: “Tốt lắm. Năng lực của cậu đã vượt qua người mạnh nhất cùng cấp bậc ở kỷ nguyên Tiên Đạo”.

Ngô Bình hỏi: “Vị này không phải là Thông Thiên tiên tổ đấy chứ?”

Thông Thiên đáp: “Không phải. Đó là kẻ thù không đội trời chung của Thông Thiên tiên tổ, cũng là kẻ đã phản bội Tiên tộc”.

Ngô Bình hỏi: “Ồ, đã phản bội Tiên tộc ư? Nói thế là hắn vẫn còn sống?”

Thông Thiên trả lời: “Hắn đầu quân vào Thần tộc, bây giờ có lẽ đã là một trong những kẻ thống lĩnh nòng cốt của Thần tộc”.

Ngô Bình gật đầu: “Xem ra chủng tộc nào cũng có kẻ phản bội”.

Thông Thiên bảo: “Nhiệm vụ thứ ba, trở thành Tiên Vương”.

Ngô Bình nói: “Tiên Vương ư? Hình như chỉ khi đạt đến cảnh giới Thiên Mệnh mới được gọi là Tiên Vương”.

Tiên Vương, là vương của chúng tiên!

Thông Thiên cho hay: “Cậu phải đột phá càng nhanh càng tốt”.

Ngô Bình đáp: “Chuyện này không vội. Tôi ra ngoài trước đã. Chờ tôi đột phá cảnh giới Thiên Mệnh rồi trở lại cũng không muộn”.

Thông Thiên nói: “Cũng tốt. Tôi cho cậu một lệnh bài, có lệnh bài này, cậu có thể quay lại Trung Thiên Giới bất cứ lúc nào”.

Ngô Bình hỏi: “Tôi đã dạy hơn một nghìn năm rồi, có thể dẫn những đệ tử này theo không?”

Thông Thiên đáp: “Dĩ nhiên là được”.

Thế là Ngô Bình chọn ra bốn Đạo Tổ, mười hai Đạo Quân và ba trăm Chân Tiên từ các đệ tử, tạm thời bảo chúng vào động thiên của mình.

Sau đó anh rời khỏi Trung Thiên Giới.

Khi anh ra khỏi cổng vòm, không ai để ý đến anh cả. Dù sao cũng chỉ mới hai ngày trôi qua, không ai nghĩ quá nhiều.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play