Văn: “Thế nên tôi khuyên cậu đừng đi lung tung, hãy đi tìm người kia để quyết đấu rồi mau chóng rời khỏi đây”.

Ngô Bình cười nói: “Chị Văn, nếu tôi đã đến đây rồi thì sẽ đi gặp con thần yêu đó”.

Văn trầm mặc rồi nói: “Thần yêu là cường giả siêu cấp mà Thần tộc đã tốn rất nhiều thời gian và tài nguyên để chế tạo ra, vì thế luôn có cường giả âm thầm bảo vệ nó. Nếu cậu muốn đối phó nó thì gần như là không thể đâu. Đương nhiên nếu cậu thật sự có thể giết được nó thì khéo sẽ có được năng lực của nó đấy”.

Ngô Bình sáng mắt lên: “Hả, tôi có thể lấy được sức mạnh của thần yêu ư?”

Văn gật đầu: “Trong người thần yêu có một hạt châu, hạt châu này được hình thành từ tất cả sứ mạnh và năng lực của thần yêu nên có tên là Thần Yêu Đan. Nếu cậu giết được thần yêu và uống viên đan dược ấy thì sẽ có được toàn bộ sức mạnh của nó”.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ, Đại Thiên Tôn chọn nơi này làm địa điểm tỉ thí lẽ nào cũng có liên quan đến Thần Yêu Đan?

Cùng lúc đó, lão tổ Huyền Đô nghe thấy điều này đã biến sắc mặt rồi nói: “Hoá ra Đại Thiên Tôn có ý đồ với thần yêu, ông ấy muốn Trương Ngọc Hoàng uống được viên đan dược ấy”.

Thánh Dương Đạo Quân nói: “Sư tôn, Trương Ngọc Hoàng mà uống Thần Yêu Đan vào thì sẽ còn mạnh hơn cường giả siêu cấp của Thần tộc”.

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Thần yêu nào có dễ bị giết như thế?”

Lão tổ Huyền Đô: “Đại Thiên Tôn làm gì cũng có tính toán kỹ càng, nếu ông ấy không chắc thì tuyệt đối không bảo Trương Ngọc Hoàng đến đó”.

Ông ấy đi qua đi lại rồi nói: “Còn chúng ta thì không hề biết gì nên giờ bị đẩy vào thế bị động rồi”.

Phiêu Miểu Đạo Quân: “Sư tôn, con có lòng tin với Huyền Bình. Nếu có người giết được thần yêu thì chỉ có thể là nó thôi”.

Lão tổ Huyền Đô gật đầu: “Chuyện đến nước này thì chúng ta cứ theo dõi thôi, quyền lựa chọn nằm trong tay Huyền Bình, nếu nó thấy bất ổn thì rút là cách tốt nhất”.

Nguyên Hạc: “Lão tổ, sư huynh là Tiên Tôn vô thượng, không ai ở kỷ nguyên này có thể đánh bại, con tin anh ấy sẽ không làm chúng ta thất vọng”.

Ngô Bình và Văn xử lý thi thể của thần đầu chó, anh hỏi: “Chị Văn, con thần đầu chó này cũng là thần yêu à?”

Văn: “Ừ, nó là Thần tộc mới sinh, nhưng không được Thần tộc công nhận nên mới bị đày đến đây. Năm xưa, đồng loại của nó có cả chục nghìn con cơ, mà giờ còn mỗi nó thôi”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Tại sao Thần tộc không công nhận?”

Văn: “Thần tộc cũng có nhiều loại, thần đầu chó là loại có thực lực quá yếu, hơn nữa vẻ bè ngoài lại xấu xí, vì thế Thần tộc đã mở cuộc họp cấp cao và đưa ra quyết định loại bỏ”.

Ngô Bình: “Chị Văn vừa bảo nó là Thần tộc mới sinh à? Thần tộc được sinh ra thế nào vậy?”

Văn: “Thần tộc sẽ để lại cách tu hành của mình ở các tộc, nếu có sinh linh nào tu luyện đến một cảnh giới nhất định thì sẽ được xin gia nhập thần tịch”.

Ngô Bình: “Nếu Nhân tộc tu luyện công pháp của Thần tộc thì cũng được như thế à?”

Văn nhìn anh: “Đương nhiên, theo tôi biết thì Thần tộc có rất nhiều thần nhân, họ là Nhân tộc chứ ai. Nhưng thần nhân không có địa vị cao trong Thần tộc đâu, chỉ ở mức trung đẳng thôi”.

Ngô Bình: “Tôi có nghe về chuyện này rồi, vì thế Thần tộc mới kéo dài mãi không đứt, qua mấy kỷ nguyên rồi vẫn ngày càng mạnh hơn”.

Văn: “Thần tộc được sinh ra vào kỷ nguyên này thì được gọi là tân thần, thường thì họ không có địa vị quá cao đâu, hơn nữa còn không thể trở thành tu sĩ nòng cốt của Thần tộc. Các Thần tộc tồn tại qua một, hai kỷ nguyên sẽ được gọi là cổ thần, họ có nền móng vững chắc nên mạnh hơn tân thần nhiều.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play