Thần đầu chó giẫm một chân lên đầu cô ấy rồi lạnh giọng nói: “Kẻ yếu mà dám khiêu chiến kẻ mạnh à? Chết đi!”
Nó nhấc chân lên định giẫm nát đầu Văn, nhưng ngay giây phút ấy chợt có một đường kiếm loé sáng, thần đầu chó chưa hiểu chuyện gì thì cái đầu đã lìa khỏi cổ, máu tươi phun ra.
Ngô Bình vẩy máu dính trên thanh kiếm đi rồi nói: “Thần đầu chó cái quái gì, cũng chỉ là rác rưởi thôi”.
Văn sững sờ nhìn anh rồi nói: “Cậu giấu tài đấy à?”
Ngô Bình cười he he rồi vội đỡ Văn dậy, nói: “Chị Văn, chị không sao chứ? Tôi có thuốc đây, để tôi điều trị cho chị”.
Anh thoa thuốc lên vết thương, không lâu sau, vết thương của Văn đã lành lại như chưa từng bị làm sao.
Văn kinh ngạc nói: “Thuốc này hay thế, cậu lấy đâu ra đấy?”
Ngô Bình: “Tôi tự chế đấy, bao giờ về, tôi sẽ để lại cho chị một ít”.
Văn trầm mặc một lát rồi thở dài nói: “Thực lực của cậu mạnh thật, hạ được thần đầu chó trong một chiêu luôn, thế sao vẫn đi theo tôi?”
Ngô Bình: “Tôi đã nói rồi mà, ngay khi nhìn thấy chị, tôi đã thấy chúng ta có duyên rồi”.
Văn cúi đầu xuống: “Cậu có gì thì cứ nói luôn đi”.
Ngô Bình cười nói: “Chị Văn, chẳng giấu gì chị, là tôi cố ý đến đây đấy”.
Văn trợn tròn mắt: “Cậu cố ý đến đây ư? Cậu điên rồi à?”
Ngô Bình: “Tôi sẽ quyết đấu với một người, hắn cũng đến tinh cầu này rồi. Tôi sẽ đánh bại hắn thôi, nhưng trước đó tôi cần sống sót ở đây đã. Nhưng tôi không hiểu gì về nơi này cả, vì thế hi vọng chị Văn có thể giúp tôi nhanh chóng thích ứng với cuộc sống ở đây”.
Văn gật đầu: “Dám tới đây quyết đấu với người khác thì cậu là quái vật rồi!”
Ngô Bình cười nói: “Chị Văn, nói không phải phét chứ, trong các thiên kiêu của Nhân tộc thì tôi đứng thứ hai, không ai dám nhận thứ nhất”.
Văn: “Bảo sao mà cậu mạnh thế, tôi nghe nói Thánh Nhân của Nhân tộc từng đánh cho Thần tộc phải buông giáp đầu hàng đấy, siêu lắm!”
Ngô Bình: “Tôi là Thánh Nhân đây”.
Văn không hề ngạc nhiên nói: “Tôi có thể cảm nhận nếu cậu không là Thánh Nhân thì không thể có thực lực mạnh đến vậy được”.
Cô ấy ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Trước đó, cậu đã hỏi tôi về thần yêu, chắc cậu biết thần yêu là gì rồi đúng không?’
Ngô Bình: “Ừ, tôi có biết một chút. Thần yêu có ưu điểm của thần, yêu và cả người nên rất mạnh”.
Văn: “Tôi chính là một vật thí nghiệm thất bại”.
Cô ấy kể tiếp: “Tuy thế, nhưng tôi vẫn kế thừa được vài thứ của Yêu tộc và Thần tộc, cho nên Thần tộc không muốn bỏ tôi đi mà đày tôi đến đây, để tôi tiếp tục tiến hoá và cắn nuốt các sinh linh khác”.
Ngô Bình: “Thần tộc cho các sinh linh khác đến đây để nuôi thần yêu ư?”
Văn: “Nói chính xác hơn thì tinh cầu này chỉ có một thần yêu thật sự thôi, chúng tôi đều là vật đi săn của nó. Bây giờ, tôi vẫn sống là vì tôi quá yếu, thần yêu không thèm ăn thịt”.
Ngô Bình cau mày: “Có thần yêu thật ở đây à?”
Văn: “Nuôi một thần yêu tốn rất nhiều tài nguyên, thần yêu ở đây vẫn còn nhỏ, nếu muốn trưởng thành thì cần chờ thêm vài trăm năm nữa. Trong thời gian này, Thần tộc sẽ liên tục tống các tu sĩ Thần tộc, Yêu tộc và Nhân tộc đến đây cho nó ăn. Thần yêu có một năng lực là hễ ăn được sinh linh nào thì nó sẽ hấp thu sức mạnh của sinh linh ấy. Chính nhờ khả năng này mà thần yêu mới lớn lên không ngừng”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.