Tiếp đến những Thần tộc trải qua ba kỷ nguyên thì được gọi là thượng thần, hiện nay họ đều là tầng lớp thống trị, hầu hết đều có xuất thân ở gia tộc thượng thần”.

Nghe xong, Ngô Bình nói: “Thần tộc đã mạnh vậy rồi, tại sao còn tạo ra thần yêu làm gì?”

Văn thở dài nói: “Mỗi kỷ nguyên đều sinh ra một bá chủ mới, Thần tộc cũng phải thay thế Tiên tộc chứ? Tầng lớp quản lý của họ biết không có sinh linh nào làm bá chủ được mãi nên buộc phải có sự chuẩn bị từ trước. Dù họ chèn ép Nhân tộc hay tạo ra thần yêu thì mục đích cũng vì thế thôi”.

Văn nói tiếp: “Trong cơ thể tôi vẫn còn hai mật mã sinh mệnh cực hạn, vì tư chất của tôi không đủ nên không thể phá giải và hấp thu chúng được. Kiểu gì cũng có ngày tôi bị sinh linh khác ăn thịt, khi ấy sức mạnh trong người cũng bị nó hấp thu hết. Thay vì làm lợi cho đứa khác, thà tôi tặng cho cậu còn hơn”.

Ngô Bình sững người: “Tặng tôi ư?”

Văn gật đầu: “Ừ, tặng cậu đấy. nếu cậu có thể phá giải được hai mật mã ấy thì sẽ có thêm hai thiên bẩm sinh mệnh mới. Nhưng chuyện này khó lắm, vì cậu là Nhân tộc mà”.

Ngô Bình nhìn Văn rồi nói: “Chị cho tôi chúng rồi thì có bị ảnh hưởng gì không?”

Văn cười nói: “Không, vì trước giờ tôi có phá giải được chúng đâu. Trái lại, mất chúng rồi thì thần yêu sẽ không nhắm tới tôi nữa, tôi càng an toàn hơn”.

Ngô Bình: “Thế thì tốt”.

Sau đó, anh hỏi: “Trong người của các sinh linh khác cũng có mật mã tương tự à?”

Văn lắc đầu: “Ít sinh linh có lắm, hầu hết các vật thử nghiệm thất bại như tôi đều bị ăn thịt hết rồi. Tôi còn sống là may lắm đấy, tôi đoán chắc có chưa đến mười sinh linh có mật mã trong người như tôi ở đây”.

Ngô Bình: “Thế thì trong người thần yêu cũng có mật mã sinh mệnh”.

Văn gật đầu: “Ừ, điểm khác là nó đã hấp thu mật mã rồi nên thực lực mới mạnh thế”.

Ngô Bình nói: “Cảm ơn chị Văn”.

Văn hỏi: “Nếu không chê thì tôi nhận cậu làm em nhé. Em trai, em có rượu không?”

Ngô Bình cười đáp: “Có chứ ạ”.

Anh chẳng những có rượu mà còn có cả mồi nhắm cực ngon. Loáng cái, Ngô Bình đã bày ra một bàn tiệc nhỏ rồi nói: “Chị Văn, em mời chị một chén”.

Sau vài chén rượu, Văn cười nói: “Vì là vật thí nghiệm nên chị không biết thú vui trong đời là gì. Mãi mới có một đứa con thì lại không bảo vệ được nó”.

Cô ấy bật cười rồi thò tay vào ngực móc tim ra, máu tươi bắn tung toé, cô ấy lấy một luồng sáng ra, ẩn trong đó có hai màu sắc toả ra khí tức bức người.

Ngô Bình kinh hãi nói: “Chị Văn, chị làm gì thế?”

Văn nói: “Chị đã sống đủ rồi, trước khi chết được quen một cậu em như em là chị cũng thấy được an ủi phần nào. Mật mã sinh mệnh không thể rời khỏi cơ thể, hơn nữa trừ khi chị chủ động giao nộp, không thì các sinh linh khác cũng không thể lấy được chúng”.

Ngô Bình lặng người nói: “Chị Văn, sao chị phải làm thế? Em có thể đưa chị ra ngoài và sống một cuộc sống mà chị hằng mơ ước”.

Văn lắc đầu: “Chị không muốn đi đâu cả, chị vốn không nên xuất hiện trên cõi đời này. Cậu em, em là người đầu tiên có thiện chí với chị, cảm ơn nhé”.

Dứt lời, hơi thở của Văn yếu dần, dù Ngô Bình dùng y thuật thế nào thì cũng không thể cứu sống được cô ấy.

Vài phút sau, cuối cùng cô ấy đã trút hơi thở cuối cùng. Ngô Bình cảm thấy rất bi thương, anh đã xây mộ cho cô ấy luôn ở đây.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play