Loáng cái, cô ấy đã ăn hết cả miếng thịt to tướng.
Ngô Bình cười nói: “Chị Văn, chị sống cũng vất vả quá!”
Văn: “Ở đây thì sống được thôi đã là tốt lắm rồi”.
Lúc này, nhóm lão tổ Huyền Đô đang quan sát tình hình của Ngô Bình qua tấm gương. Thấy anh gọi một con quái vật là chị, Thần Võ Đạo Quân nói: “Thằng nhóc này đang làm gì vậy?”
Lão tổ Huyền Đô: “Đây chính là điểm thông minh của Huyền Bình, nó mới đến đây, không thể tuỳ tiện đi tới mọi nơi được, mà phải kết giao với một người bản địa để thăm dò tình hình trước đã”.
Phiêu Miểu Đạo Quân: “Đúng thế, mối nguy hiểm trên tinh cầu này không chỉ là Trương Ngọc Hoàng, mà còn có các sinh lịnh lưu vong mạnh mẽ ở đây. Huyền Bình muốn sống thì phải hiểu về nơi này”.
Nguyên Hạc: “Sư huynh rất giỏi, anh ấy đã lấy được sự tin tưởng của nữ quái vật kia”.
Lão tổ Huyền Đô cười nói: “Chắc Huyền Bình cũng có tính toán riêng, chúng ta cứ xem tiếp đi”.
Ngô Bình lấy một ít gạo tiên ra cho gà ăn, thấy thế, Văn trợn tròn mắt: “Cho gà ăn gạo này thì phí quá”.
Ngô Bình: “Không sao, tôi còn nhiều lắm, tha hồ mà ăn”.
Khác với các sinh linh lưu vong ở đây, Ngô Bình có rất nhiều lương thực.
Văn: “Khi cậu sống lâu ở một nơi thì dù có nhiều tích luỹ đến mấy thì cũng có ngày hết”.
Ngô Bình: “Không, tôi sẽ nhanh chóng rời khỏi đây thôi”.
“Rời khỏi đây?”, Văn cười lạnh: “Tôi chưa nghe thấy có ai đến đây rồi mà sống sót rời đi cả”.
Ngô Bình chỉ cười chứ không giải thích.
Cộc cộc.
Đột nhiên có sinh linh gõ cửa, âm thanh rất lớn, tỏ rõ vẻ vô lễ.
Văn không ra mở cửa mà lạnh giọng hỏi: “Ai đấy?”
Một giọng nói thô lỗ vọng vào: “Thần đầu chó đây, mở cửa mau!”
Mắt Văn ánh lên tia sát khí cuồn cuộn, cô ấy lạnh lùng nói: “Ngươi đến đây làm gì?”
Thần đầu chó ở bên ngoài hừ mạnh nói: “Có người nhìn thấy cô đánh chết Hổ Xương, mau giao thi thể của nó ra đây”.
Văn: “Đừng mơ!”
Bụp!
Thần đầu chó đã đá văng cửa rồi bước vào.
Thần đầu chó có mình người đầu chó, người cao gần ba mét, lông đen dài mọc kín thân, đôi mắt của nó như cái chuông đồng trông rất đáng sợ.
Văn tiến lên chặn trước mặt nó rồi nhe răng ra, cổ gọng phát ra tiếng gầm khẽ: “Thần đầu chó, ra ngoài ngay! Không thì ta sẽ liều mạng với ngươi đấy”.
“Liều mạng? Cô nhắm có làm được không?”, thần đầu chó cười lạnh rồi tiếp tục cất bước.
Như thể nhớ đến cô con gái đã mất, làn da của Văn chợt nổi lên phù văn màu đen, khí tức của cô ấy cũng trở nên kh ủng bố hơn.
Thần đầu chó tức giận nói: “Định dùng sức mạnh cấm kỵ à? Vô dụng thôi, tôi cũng có”.
Dứt lời, đôi mắt của nó loé lên tia sáng màu đỏ rồi nhìn chằm chằm vào Văn.
Uỳnh!
Hai sinh linh va chạm với nhau rồi nhanh chóng giao đấu vài chục chiêu, nhưng không lâu sau, Văn đã kêu hự một tiếng rồi bị thần đầu chó đánh bay, phần ngực đã rỉ máu.