Văn chợt nhảy dựng lên: “Cậu nói cậu nhìn xuyên thấu cái gì hả?’

Ngô Bình lắc đầu: “Tôi lỡ lời”.

Văn quay người đi rồi lạnh giọng nói: “Đi theo tôi”.

Ngô Bình đi theo sau cô ấy tới trấn Xích Nham. Khi họ vừa đi tới giáp trấn thì có một con quái vật thân người đầu hổ nhảy ra, đôi mắt đỏ ngàu của nó nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi nói: “Chậc chậc, con người cơ à, lâu lắm ta không ăn thịt con người rồi. Văn, cô nhường nó cho ta đi”.

Văn tức giận mắng: “Cút!”

Con quái vật đầu hổ cười lớn: “Văng, chúng ta có thực lực ngang nhau nên đừng đánh đấm làm gì, làm thế thành ra lại cho bọn khác làm ngư ông đắc lợi, đúng không?”

Văn lầm lì nói: “Hổ Xương, ta bảo ngươi cút đi, không nghe thấy à?”

Quái vật tên Hổ Xương khẽ gầm lên: “Văn, tôi phải ăn tên này bằng được”.

Uỳnh!

Văn bị kích động nên lập tức lao lên rồi khôi phục hình dạng vốn có, sáu con mắt liên tục tạo ra hoan cảnh để đấu với Hổ Xương.

Ngô Bình đứng bên cạnh quan sát, anh cảm thấy công phu của Văn rất bình thường, nhưng con hổ kia còn kém hơn. Nếu là anh thì chỉ cần một chiêu thôi cũng đã hạ được nó rồi.

Anh đứng một bên cổ vũ: “Chị Văn cố lên, đánh chết nó đi!”

“Im mồm! Gào nhức cả đầu!”, Văn mắng Ngô Bình.

Ngô Bình lập tức im ngay, anh đảo mắt rồi đá một hòn đá trúng đầu Hổ Xương.

Hổ Xương mất trọng tâm nên ăn ngay một chưởng của Văn vào tim, sau đó cô ấy đã móc tim của nó ra.

Một cảnh tượng đầy máu me xuất hiện, Văn bò lên người Hổ Xương rồi hút cạn máu của nó. Xong xuôi, cô ấy xách thi thể của nó lên rồi quay lại nói: “Đi sát tôi vào, không thì tôi không bảo vệ được cậu đâu”.

Ngô Bình tỉnh bơ hỏi: “Chị Văn, thực lực của con hổ này đứng thứ mấy trong trấn?”

Văn: “Trấn này nhỏ nên nó đứng trong tốp mười đấy”.

Ngô Bình: “Thế đứng đầu là ai?”

Văn: “Thần đầu chó”.

Vừa nhắc đến thần đầu chó, mắt Văn đã ánh lên tia thù hận, cô ấy nói: “Nó đã ăn con của tôi, con bé mới có ba tuổi rưỡi”.

Ngô Bình trầm mặc, tại một tinh cầu cá lớn nuốt cá bé thế này thì kẻ yếu khó mà tồn tại được.

Văn dẫn Ngô Bình đến một biệt viện nhỏ ở phía Bắc của trấn. Cô ấy mở cửa ra, bên trong trồng đầy hoa, ngoài ra cô ấy còn nuôi mấy con gà và một con lợn.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Oa, chị Văn, chị còn trồng hoa cơ à, sao bảo nơi này không có linh khí?”

Văn ném thi thể của Hổ Xương xuống đất rồi nói: “Tôi dùng thi thể làm phân bón”.

Ngô Bình lập tức thấy buồn nôn: “Ra thế”.

Văn xử lý thi thể xong rồi bê một bát thịt ra, sau đó ném mạnh lên bàn, nói: “Đói thì ăn đi”.

Ngô Bình biết đây chính là thịt của Hổ Xương, anh ngửi thì thấy có mùi thối nên lắc đầu nói: “Tôi không ăn đâu, hôi lắm”.

Nói rồi, anh lấy thịt rồng khô ra đưa cho Văn: “Chị Văn, chị nếm thử đi, đây là thịt tôi sấy khô, ngon phết đấy”.

Văn ngẩn ra một lúc rồi vô thức nhận lấy miếng thịt, đã lâu rồi cô ấy không ngửi thấy mùi hương thơm nồng này nên không nhịn được nhảy nước miếng rồi cắn ngay một miếng, đúng là mùi vị rất ngon.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play