Ngô Bình: “Ồ, Thánh Tiên Tông chúng ta còn có hàn ngục sao? Vậy ném vào đi”.
Anh liền ra tay phế tu vi của Mã Chiêm Nguyên, mặc dù ông ta hét lên hết lần này đến lần khác, nhưng Ngô Bình không hề tỏ ra thương xót. Chẳng mấy chốc, Mã Chiêm Nguyên, người đã mất tu vi bị các đệ tử đưa trở lại tông môn và bị ném vào một hàn ngục. Nếu không có gì đáng ngạc nhiên, ông ta sẽ chết trong hàn ngục, hơn nữa còn chết trong đau đớn tột cùng.
Khi Ngô Bình đến Hắc Ma Tông, anh phát hiện ra rằng Hắc Ma Tông khí thế hơn so với Thánh Tiên Tông, nhiều nhà hơn và diện tích rộng hơn, có hàng vạn đệ tử.
Ngô Bình thấy rằng năng khiếu của những đệ tử Hắc Ma Tông này thực sự tốt, vì vậy anh lập tức chọn ra một trăm người trong số họ. Một trăm người này có tư chất còn tốt hơn so với đệ tử Thánh Tiên Tông.
Ngoài ra, những tu sĩ Hắc Ma Tông đã từng giết, đả thương hoặc làm nhục các nữ đệ tử của Thánh Tiên Tông đều bị lôi ra ngoài và giết ngay tại chỗ.
Mãi cho đến ngày hôm sau, Lôi Cuồng Sơn mới chán nản rời khỏi nơi này cùng với đám đệ tử còn lại.
Cùng ngày, đế quốc Thiên Võ cũng phái quan binh chính thức khống chế địa bàn Hắc Ma Tông, sau đó là địa bàn Thánh Tiên Tông.
Hai khu vực này có diện tích rất lớn, trực tiếp khiến đế quốc Thiên Võ mở rộng diện tích gần 30%!
Ngô Bình đã mất hai ngày để loại bỏ ma khí khỏi cơ thể của một trăm ma tu, yêu cầu họ chuyển sang tu công pháp tiên đạo. Những người này có căn cơ tốt, dưới sự hướng dẫn của anh, họ tiến bộ nhanh chóng trong việc tu luyện.
Có được tài nguyên của Hắc Ma Tông, thực lực của Thánh Tiên Tông đã tăng lên rất nhiều, trở thành một trong những tông môn hùng mạnh nhất ở phía nam Côn Luân.
Tiếp theo, đế quốc Thiên Võ sẽ tiếp tục mở rộng về phía nam dựa trên cơ sở của Thánh Tiên Tông, cuối cùng sẽ mở rộng lãnh thổ của mình đến Nam Hải.
Hôm nay, Ngô Bình đến vùng phụ cận của núi Không Linh, anh quan sát hơn một trăm ngọn núi và lẩm bẩm: “Trận này quá mạnh, nếu muốn kích hoạt nó, e rằng mình vẫn chưa đủ mạnh”.
Lúc này, một thị vệ đột nhiên chạy tới bẩm báo: “Bệ hạ, bộ Quỷ Phương ở phía Bắc đã triển khai quân ở biên giới!”
Ngô Bội: “Ồ, bộ Quỷ Phương?!”
Quỷ Phương là một bộ lạc mạnh nhất từ phía Tây Bắc cho đến phía Bắc, hình thức sinh sống chủ yếu là du mục. Quỷ Phương chia làm ba chi, chi phía Bắc sinh sống ở vùng băng tuyết lạnh lẽo, chi này có người sống ở tận Bắc Hải. Chi phía Tây phân bố theo hình ngôi sao, có vài phân chi thậm chí sống đến tận Tây Hải. Chi còn lại sống phía Tây Bắc, cũng là chi mạnh nhất.
Quỷ Phương có lịch sử lâu đời, ngay từ thời kỳ Tiên Quốc nó đã là đối thủ cạnh tranh của Tiên Quốc. Sau này Tiên Quốc lớn mạnh, Quỷ Phương đang thống nhất mới bị chia cắt thành ba phần. Nhưng đến tận bây giờ, Tiên Quốc hùng mạnh vẫn chưa tiêu diệt được Quỷ Phương dù chỉ một lần, chỉ có thể đuổi bộ lạc này đến vùng đất lạnh lẽo.
Bộ lạc Quỷ Phương ở phía Bắc chính là một bộ phận trong đó, toàn dân theo binh nghiệp, có thể triệu tập hàng triệu lính tinh nhuệ trong thời gian ngắn.
“Đối phương có bao nhiêu người?”, Ngô Bình trầm giọng hỏi.
Thị vệ đáp: “Bẩm bệ hạ, ước chừng có ba triệu lính Quỷ Phương! Năm triệu lang binh!”
Lang binh chính là sói thảo nguyên có thân hình to lớn, thân chúng phủ áo giáp, sức tấn công rất đáng sợ. Sức chiến đấu của một con sói thảo nguyên có thể sánh với một lính tinh nhuệ của đế quốc Thiên Võ.
Thông thường bên cạnh một lính Quỷ Phương sẽ có một đến hai con sói thảo nguyên. Vật cưỡi của lính Quỷ Phương là sói, chúng rất giỏi chinh chiến.
Ngô Bình không dám chậm trễ, anh biết chuyện gì cũng có nguyên nhân, liền vội về triều triệu tập đại thần bàn bạc.