La Ngọc mỉm cười: “Đúng vậy. Thánh Tiên Tông có một công pháp cốt lõi, nhưng nó mơ hồ đến mức ngay cả tông chủ hiện tại cũng không thể tu luyện được. Nếu bất kỳ đệ tử nào có thể luyện công pháp này, thì có thể ngay lập tức trở thành tông chủ mới. Mọi người cũng sẽ tâm phục khẩu phục”.

Lâm Nhu: “Tông chủ hiện tại đồng ý từ bỏ quyền lực sao?”

La Ngọc cười nói: “Có thể luyện công pháp này chứng tỏ tư chất của đệ tử đó không thua gì sư tổ. Tông chủ dù có tham quyền thế nào cũng không muốn tranh đoạt với tổ tông. Hơn nữa, Thánh Tiên Tông muốn phát triển, thì phải sinh ra một thiên tài khác xuất sắc như sư tổ năm xưa”.

Ngô Bình: “Thánh Tiên Tông hiện có bao nhiêu thánh nhân?”

Nghe câu hỏi này xong, La Ngọc không khỏi xấu hổ bởi vì hiện tại Thánh Tiên Tông chỉ có một vị tông chủ là bán thánh, còn lại những người khác còn lâu mới được làm thánh nhân.

Anh ta ho khan một tiếng nói: “Toàn bộ Thánh Tiên Tông đều dốc toàn lực, hi vọng một vị thánh nhân mau chóng xuất hiện”.

Nói đến thánh nhân, ánh mắt La Ngọc sáng lên, nói: “Lâm đại ca, chỉ có tu luyện đến mức trở thành thánh nhân thì mới có thể phát huy uy lực cực đại của bộ công pháp đó. Một khi thành công rồi, sẽ có cơ hội tìm được con đường phục hưng nhân tộc!”

Ngô Bình: “Ồ, sư tổ đã nói vậy sao?”

La Ngọc: “Ừm, câu nói này được sư tồ khắc ở trên vách tường của đại điện để khích lệ các thế hệ đệ tử Thánh Tiên Tông nỗ lực tu luyện, hy vọng có thể sinh ra một vị Thánh Tiên chân chính!”

Ngô Bình: “Xem ra, cơ sở tu luyện của Thánh Tiên Tông nằm ở thể chất của một thánh nhân, nếu trở thành một thánh nhân rồi tu luyện công pháp này thì sẽ cho ra hiệu quả ngoài mong đợi”.

Nghĩ tới đây, anh hỏi: “Trong công pháp của Thánh Tiên Tông, Địa Tiên có bao nhiêu cảnh giới?”

La Ngọc đáp: “Công pháp Tiên Đạo của Thánh Tiên Tông chúng tôi nhiều hơn hai cảnh giới so với thế giới bên ngoài. Ở trên cảnh giới Đoạt Thiên, còn có một cảnh giới Thiên Mệnh. Cảnh giới Thiên Mệnh này từ cổ chí kim rất ít thiên tài tu luyện được, sư tổ của chúng tôi là một trong số đó”.

Ngô Bình vui mừng khôn xiết, anh vẫn luôn muốn đột phá cảnh giới Thiên Mệnh, nhưng anh mới chỉ nghe thiên chủ Thanh Tuyết nói qua. Về phần cảnh giới này rốt cuộc là như thế nào và đột phá ra sao thì thiên chủ Thanh Tuyết cũng không biết.

Bây giờ anh nghe nói ở tông phái này có một công pháp tu luyện cảnh giới Thiên Mệnh chân chính thì sao có thể không vui cho được? Anh lập tức hỏi: “Người anh em, Thánh Tiên Tông hẳn là có rất nhiều thiên tài cảnh giới Đoạt Thiên phải không?”

La Ngọc lại một lần nữa lúng túng, hiện tại Thánh Tiên Tông chỉ có một cao thủ cảnh giới Đoạt Thiên, tông chủ đang không ngừng tích trữ tài nguyên để đào tạo cao thủ này. Nhưng dù vậy, cao thủ này cũng chỉ có thể đạt đến cảnh giới thứ hai của Đoạt Thiên rồi không thể nào đột phá thêm được nữa. Thánh Tiên Tông tông chủ đã quyết định để người này đột phá lên cảnh giới Thiên Tiên rồi không tiếp tục tu luyện nữa.

“Ừm, có một số người đã đạt đến cảnh giới Đoạt Thiên”, La Ngọc xấu hổ khi nói rằng chỉ có một nên quyết định đổi thành “một số”.

Ngô Bình cũng không nghĩ nhiều, cười nói: “Cậu Lạc, hôm nay chúng có thể đi thi luôn không?”

La Ngọc gật đầu: “Đương nhiên. Chúng ta vừa đi vừa nói chuyện”.

Hai người lái xe với tốc độ ánh sáng, thẳng hướng Thánh Tiên Tông. Trên đường đi, La Ngọc nói với Ngô Bình rằng cuộc kiểm tra thánh căn được thực hiện thông qua một viên Thánh Hoàng Châu. Thánh Hoàng Châu sẽ trực tiếp đưa ra cấp bậc của thánh căn.

Thánh căn chia thành không thánh căn, hạ thánh căn, thánh căn, thượng thánh căn, thánh căn cấp vương, thánh căn cấp hoàng.

Bình thường mà nói, chỉ cần có hạ thánh căn, cũng coi như tư chất không tồi. Trong tất cả đệ tử Thánh Tiên Tông, hạ thánh căn chiếm số lượng ít, chỉ vài chục người. Hiện tại chỉ có một người có thánh căn, chính là cao thủ cảnh giới Đoạt Thiên kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play