Nếu là thượng thánh căn, trong lịch sử có hai cái, nhưng cả hai thiên tài đó đều đã chết sau đó. Về phần thánh căn cấp vương thì chưa từng xuất hiện trong lịch sử.

Nếu đem ra so sánh thì yêu cầu đối với tiên căn không cao như vậy. Tiên căn chia làm nguỵ tiên căn, tạp tiên căn, thuần tiên căn. Trong đó tạp tiên căn chia làm năm cấp, thuần tiên căn chia làm chín cấp, loại tiên căn này là quý nhất, trong đó thuần tiên căn cấp một là cao cấp nhất. Bên trên thuần tiên căn còn có hai loại khác, đều là tiên căn từ cổ chí kim hiếm thấy. Đó chính là tiên căn chí tôn và tiên căn thái thượng.

Chỉ cần các đệ tử của Thánh Tiên Tông có thuần tiên căn là có thể vượt qua bài kiểm tra. Đương nhiên, nếu thánh căn đủ tốt, cho dù là tạp tiên căn cũng không thành vấn đề. Từng có một đệ tử khảo nghiệm ra thánh căn và tạp tiên căn cấp hai cũng được thông qua và trở thành đệ tử chính thức. Sau này phát triển kỳ thực cũng không tồi.

Chẳng mấy chốc, La Ngọc đã đưa Ngô Bình đến Thánh Tiên Tông.

Trước điện thờ, La Ngọc nói với trưởng lão phụ trách: “Các vị trưởng lão, vị này là bằng hữu của tôi, chi phí khảo nghiệm thánh căn chúng tôi sẽ tự chi trả”.

Trên thực tế, hiện tại không phải thời điểm khảo nghiệm miễn phí nên muốn khảo nghiệm thánh căn, chỉ có thể tự mình trả phí. Hơn nữa, phí tổn cũng không thấp.

Một trong các trưởng lão nói: “Được rồi, đăng ký rồi đưa bạn cậu vào đi”.

La Ngọc đưa Ngô Bình đi báo danh. Đến lúc đóng phí, Ngô Bình đương nhiên sẽ không để anh ta trả tiền. Anh giành trả tiền trước, số tiền này với anh cũng không nhiều, chỉ mười nghìn đồng Thần Long.

Khi vào trong điện, Ngô Bình nhìn thấy một viên châu. Viên châu toả ra thánh uy. Đây có lẽ chính là Thánh Hoàng Châu.

Ở bên cạnh Thánh Hoàng Châu có một ông cụ tóc bạc phơ, mắt nheo lại. Có điều, khi Ngô Bình bước vào, ông ấy đột nhiên mở to mắt, không ngừng đánh giá anh. Ông cụ này sống hơn một nghìn tuổi, kinh nghiệm phong phú nên vừa nhìn là cảm nhận được khí chất phi phàm của Ngô Bình.

Ông cụ nói: “Chàng trai trẻ, cậu tên là gì?”

Ngô Bình: “Thưa cụ, tôi tên Lâm Tiểu Bình”.

Ông cụ: “Cậu đặt tay lên Thánh Hoàng Châu, như vậy là có thể khảo nghiệm tư chất của cậu”

Ngô Bình giơ tay ấn lên Thánh Hoàng Châu, cảm giác được một lực đạo thần bí khiến anh vô cùng thoải mái tiến vào trong cơ thể. Sau đó, anh cảm thấy trong cơ thể cũng sinh ra một lực đạo, cộng hưởng với năng lượng của Thánh Hoàng Châu.

Kết quả, Thánh Hoàng Châu bắt đầu phát sáng. Đầu tiên là ánh sáng trắng, sau đó là ánh sáng xanh, ánh sáng vàng, ánh sáng tím, ánh sáng vàng kim, cuối cùng là mười màu sắc, vô cùng lộng lẫy.

Ông cụ run lên, đôi môi run rẩy nói: “Vương cấp? Không đúng, là thánh căn cấp hoàng!”

Lực đạo này không ngừng lưu chuyển trong cơ thể Ngô Bình, những ánh sáng kỳ dị đủ màu sắc biến thành thánh quang thuần khiết, sau đó không ngừng rót vào cơ thể Ngô Bình.

Sau khi Ngô Bình hấp thụ tất cả thánh quang, anh cảm thấy cảnh giới Thánh Nhân của mình trở nên ổn định hơn. Cùng lúc đó, Thánh Hoàng Châu cũng mất đi ánh sáng và phát ra mấy tiếng “rắc rắc”. Trên bề mặt của nó xuất hiện những vết nứt mờ.

Ngô Bình vô cùng xấu hổ, vội vàng nói: “Thưa cụ, thực xin lỗi, là tôi đã làm vỡ Thánh Hoàng Châu”.

Ông cụ vội vàng phất phất tay, cười đến híp mắt, nói: “Không sao, không sao, cho dù cậu phá vỡ một vạn Thánh Hoàng Châu, Thánh Tiên Tông cũng không để bụng”.

Ông cụ lại nhìn Ngô Bình và hỏi: “Lâm Tiểu Bình, cậu đến từ đâu?”

Ngô Bình nói: “Tôi đến từ đế quốc Thiên Võ”.

Ông lão đáp: “Ra là đế quốc Thiên Võ. Tôi từng nghe nói đây là một nước lớn vừa trỗi dậy, vừa mở rộng hải phận hàng triệu dặm, rất đáng ngưỡng mộ”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play